Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 135: Lại một lời mời nữa (2)

Tô Âm chỉ cao 1 mét 63, không cao, vóc người càng nhỏ nhắn, song do khéo léo trong cách ăn mặc, lúc nào cũng biết khoe ra đôi chân mảnh mai nõn nà, nên trông cô cao hơn chiều cao thật rất nhiều.
Mái tóc tết thành rất nhiều đuôi sam nhỏ, dùng giây buộc tóc đủ màu buộc lên, tinh nghịch đáng yêu, chiếc áo hai dây trắng ôm sát người, lại mang vẻ gợi cảm của thiếu nữ.
Đang ở phòng nghỉ riêng của mình, nên cô ăn mặc hết sức thoải mái, chân chỉ đi đôi dép lê hồng in nhân vật hoạt hình, hai tay ôm chai nước ngọt, chân vắt chéo, mười ngón chân trần sơn màu phấn hồng khoe trước mặt Trần Thuật, chân lại còn lắc lư.
Đưa mắt lên một chút là thấy cặp đùi trắng, váy hớt lên sát tới bờ mông, thấy nửa vòng cung cong cong dụ hoặc, Trần Thuật chuyển ánh mắt đi chỗ khác, lẩm nhẩm lời bài hát.
Nữ nhân dưới núi đều là hổ.
“ Có việc.” Tô Âm mím môi mút nước quả, mắt đánh giá Trần Thuật: ” Vừa rồi tôi nói qua điện thoại rồi còn gì, tôi muốn cùng tổng giám Trần bàn về kịch bản.”
Trần Thuật ưỡn thẳng lưng lên, nói chuyện rất chính thức: ” Cô Tô Âm thấy kịch bản có vấn đề gì sao?”
“ Tổng giám Trần, đừng gọi tôi là cô Tô Âm, gọi tôi là Tiểu Âm giống mọi người đi, như thế thân thiên hơn.”
“ Được, nếu cô Tô Âm muốn thế.”
Tô Âm phụng phịu không vui: ” Tổng giám Trần coi tôi là mãnh thú hay sao?”
“ Sao có thể thế chứ.” Sự nhiệt tình quá mức của Tô Âm làm Trần Thuật càng không dám thả lỏng: ” Cô Tô Âm là nghệ sĩ vương bài của công ty ta, là đối tượng phục vụ của phòng kế hoạch chúng tôi. Cô Tô Âm có điều gì cần phòng kế hoạch chúng tôi giải quyết, chúng tôi sẽ dốc toàn lực.”
Tô Âm tuy rất thông minh, ứng xử cũng khéo léo, thủ đoạn cũng có thừa, song am hiểu thế thái nhân tình còn chưa đủ, không hiểu với quan hệ không thể nói là tốt của hai người, cô càng niềm nở lại càng khiến Trần Thuật cảnh giác: ” Tôi nói rồi, tôi muốn tìm tổng giám Trần nói chuyện kịch bản.”
“ Tôi hiểu.” Trần Thuật mở laptop ôm dưới nách ra: ” Cô Tô Âm muốn sửa chỗ nào trong kịch bản, cô nói, tôi ghi lại.”
“ Tôi thấy á, điều đầu tiên mà tổng giám Trần phải làm, là sửa quan hệ giữa mình và chị Tiểu Khuê.” Tô Ấm háy mắt cười hì hì:
Trần Thuật cũng cười theo: ” Vậy theo kiến nghị của cô Tô Âm, tôi nên sửa quan hệ với cô Khổng Khuê ra sao?”
"Rột" Tô Âm phồng má, uống liền một hơi hết chai nước, không thể không nói, cô gái này có thể nhanh chóng nổi tiếng, đi tới ngày hôm nay có cơ sở vững chắc. Tướng mạo ngọt ngào, giỏi làm ra vẻ đáng yêu, mỗi động tác nhỏ khiến người ta có cảm thấy thú vị.
“ Tổng giám Trần, anh thấy tôi ngốc phải không?” Tô Âm hai tay cầm chai nước trống hỏi:
“ Sao có thể như thế?” Trần Thuật lắc đầu: ” Cô Tô Âm rất thông minh, trong giới nổi danh là nghệ sĩ có đầy đủ dung mạo và trí tuệ. Ai nói cô ngốc mới là kẻ ngốc.”
“ Tôi thực sự là kẻ ngốc mà.” Tô Âm khẽ thở dài: ” Bị người ta tính kế mà còn hí ha hí hửng, mãi mới hiểu ra, tôi chẳng phải người ngu xuẩn nhất thiên hạ là gì?”
“ Phải chăng có hiểu lầm gì?” Trần Thuật hơi rùng mình, giới giải trí quả nhiên không ai vừa, e là Tô Âm đã nhận ra bị Khổng Nhược Khuê chơi cho một vố rồi:
“ Chị Tiểu Khuê không phải là thích kịch bản này, chị ấy chỉ ném nó ra làm công cụ chèn ép đám người mới chúng tôi thôi.”
Tô Âm lạnh giọng nói, mặc dù khuôn mặt vẫn đáng yêu thuần mỹ, nhưng ngữ điệu và lời nói đã phát sinh biến hóa. Hiển nhiên chuyện kia làm cô để bụng mãi, khá đả kích sự nghiệp của cô: ” Chẳng lẽ tổng giám Trần muốn phủ nhận, ngay từ đầu chị ấy đã không muốn diễn Chàng cơ trưởng rồi, đúng không? Chị Tiểu Khuê mưu mô thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ tổng giám Trần không sợ.”
“ Chuyện cô nói, tôi không rõ lắm.” Trần Thuật thái độ không đổi: ” Chẳng lẽ tôi lại đi hỏi, cô Khổng Khuê, có phải cô không muốn đóng vai nữ chính trong kịch bản của tôi. Cô ấy nhường kịch bản này cho cô trước mặt mọi người, hẳn là vì thấy cô thích hợp với vai diễn này hơn.”
“ Chân tướng ra sao, có lẽ chỉ trong lòng chị Tiểu Khuê mới rõ. Có điều cũng may, kịch bản Chàng cơ trưởng này rơi vào tay người thực sự thích nó.” Vẻ mặt Tô Âm lại thay đổi, tươi vui hơn nhiều: ” Tôi thực lòng muốn diễn thật tốt vai nữ chính trong Chàng cơ trưởng, nếu được tổng giám Trần giúp đỡ, lòng tin của tôi sẽ càng đầy đủ.”
“ Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Trần Thuật trả lời chân thành, sáng tác mới là chuyện y say mê thực sự, trải qua lúc gian nan nhất cũng không từ bỏ. Cho nên nếu Tô Âm có lòng muốn diễn tốt, y bất kể thể nào cũng sẽ hỗ trợ.
Ở mặt theo đuổi nghệ thuật, mục đích của hai người là nhất trí.
Tô Âm hơi ngả người về phía trước, cổ áo ngực trễ xuống, khoe chút đồi ngực non như chim câu, vừa vặn không lộ áo lót, đưa tay tới: ” Vậy chúng ta làm bạn nhé.”
“ Đương nhiên.” Trần Thuật nắm lấy bàn tay nhỏ đó:
“ Có thể trở thành bạn với tổng giám Trần là việc đáng vui mừng.” Tô Âm cười hì hì:
“ Vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện kịch bản thôi.”
Khi Trần Thuật từ phòng Tô Âm đi ra, vừa vặn gặp Bạch Khởi Nguyên từ ngoài về, đi cùng hắn là cả đội ngũ trợ lý đông đảo, tay xách nách mang.
Bạch Khởi Nguyên thấy Trần Thuật xuất hiện ở tầng này thì ngạc nhiên: ” Tổng giám Trần tới tìm Khổng Khuê sao?”
“ Tôi tới bàn bạc kịch bản với cô Tô Âm.” Trần Thuật mỉm cười trả lời:
Bạch Khởi Nguyên không nói gì thêm, dẫn đội ngũ của mình vào phòng nghỉ.
Mặc dù quan hệ hai người khá tệ song sau lần cảnh cáo công khai ở bữa liên hoan kia, Bạch Khởi Nguyên không có bất kỳ hành động gì gây khó khăn cho công việc của Trần Thuật, cho nên y triển khai công tác ngày một thuận lợi. Nhân viên trong phòng kế hoạch sau thời gian thăm dò, cơ bản chấp nhận vị phó tổng giám y rồi, công việc thuộc phân quản của y không cần chạy qua hai cửa mới làm nữa.
Phải nói năng lực nghiệp vụ của Lạc Kiệt không cao, tổ chức quản lý rất tốt nên Trần Thuật lần đầu quản lý đội ngũ lớn không vất vả mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận