Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 292: Cô đã hỏi tôi chưa?

“ Làm sao thế?” Thấy Trần Thuật đột nhiên ngồi ngây ra đó, vẻ mặt như mang tâm sự, quan tâm hỏi:
“ Không sao.” Trần Thuật lắc đầu: ” Đột nhiên phát hiện ra tôi đã có thể mua nhà rồi.”
Khổng Nhược Khuê lòng mừng rỡ, lại làm ra vẻ hời hợt, gắp miếng cua rang nói: ” Hoàn cảnh trong tiểu khu của tôi không tệ.”
Thực sự là kiến nghị cám dỗ, tiểu khu đó an ninh, tránh được nhòm ngó của người ngoài, hai người lại ở gần nhau, rất thuận tiện, song Trần Thuật bảo bản thân phải lý trí: ” Không được, nhà ở đó đắt lắm.”
“ Tôi có thể cho anh vay mà.”
“ Không vay, tôi không trả nổi.”
“ Anh có thể không trả” Khổng Nhược Khuê dụ dỗ:
“ Vậy cũng không được.” Trần Thuật càng thêm kiên định: ” Cô ngay cả tiền cũng không cần, chứng minh cô mưu đồ lớn hơn.”
Khổng Nhược Khuê đột nhiên muốn cầm cái đũa chọc vào mắt Trần Thuật, người này nhiều lúc ghét không chịu nổi.
Trần Thuật gặp ánh mắt nguy hiểm của Khổng Nhược Khuê, vội lảng sang đề tài ít nguy hiểm hơn: ” Chuyến đi này có chuyện gì vui không?”
“ Có.” Khổng Nhược Khuê đích thực có nhiều chuyện muốn khoe, nên cho phép y đánh trống lảng: ” Khi tham quan công xưởng của CE, nhà thiết kế của họ kiến nghị tôi tự thiết kế một cái túi sách, coi như một trải nghiệm mới.”
“ Trò quen thuộc của mấy thương hiệu xa xỉ phẩm ấy mà, vì chứng minh sản phẩm của mình chế tác thủ công, nên mời minh tinh đại diện tới công xưởng đi một vòng, chụp vài bức ảnh công tác, sau đó đem sản phẩm thiết kế sẵn coi như là do minh tinh thiết kế.”
“Toàn là lấy sản phẩm công nhân làm ra bảo là minh tinh tự làm, đều là làm màu hết mà thôi ... Không ngờ cô cũng trải qua chuyện này, giả dối, quá giả dối ...” Trần Thuật chịu khó lên mạng cập nhật kiến thức, loại chuyện này biết một ít, chỉ là nói sướng mồm lại không thấy Khổng Nhược Khuê hưởng ứng: ” Sao thế, sao nhìn tôi như vậy, không phải cô thực sự làm rồi chứ?”
Bốp!
“ Đúng, làm rồi.” Khổng Nhược Khuê xoay người lấy cái hộp trong túi đặt mạnh lên bàn, mặt đầy sát khí: ” Tặng anh đấy.”
Khổng Nhược Khuê là loại giận lên rất khó dỗ.
Khi nhà thiết của CE mong cô tự thiết kế chế tác một sản phẩm, trong lòng cô cũng rất bài xích, tôi không phải nhà thiết kế, càng không biết chế tác, tội gì làm cái chuyện "tự chuốc nhục vào mình" này.
Nhưng mà nhà thiết kế người Italia kia vô cùng nhiệt tình, nói cái gì mà cuộc đời sao có thể thiếu lần đầu? Mỗi lần thử là một kinh nghiệm quý giá trong đời, nếu thiết kế một cái túi, tặng cho người đặc biệt nhất, chẳng phải là chuyện vô cùng ý nghĩa sao? Có giá trị hơn bất kỳ món quà nào.
Khổng Nhược Khuê cũng dễ bùi tai lắm.
Vì thế, cô và nhà thiết kế kia làm bạn, cùng chọn nguyên liệu, cùng vẽ, hơn nữa dưới sự chỉ đạo của một người thợ lâu năm, khâu từng múi kim một, với cô gái hai tay không dính nước mà nói đó là việc vô cùng gian nan.
Vốn chuyến hành trình của cô chỉ kéo dài ba ngày thôi, nhưng vì làm cái túi này, cô chuyên môn ở lại, hi vọng có thể đem tác phẩm đầu tiên do đích thân mình làm ra tặng cho Trần Thuật.
Kết quả là gì?
Y làm một tràng cái gì mà giả dối, lừa đảo, làm màu.
Dám không tin cái túi này là do chính cô thiết kế, dám không tin từng mũi kim từng sợi chỉ không phải do cô khâu, cô còn bị kim đâm mấy lần tới chảy máu.
Đó thực sự là sản phẩm tâm huyết của cô, cô còn đặt toàn bộ tình cảm của mình vào đó.
Trần Thuật hơi hoảng.
Y cứ nghĩ Khổng Nhược Khuê cũng làm giống các nghệ sĩ khác, đây là một phần chức trách người đại diện, y không nhắm vào ai.
Vì đặc tính công tác, cho nên Trần Thuật luôn chú ý động tĩnh của các nghệ sĩ, thi thoảng lại nhìn thấy người này người kia khoe trên Weibo là mình thiết kế cái nọ, làm cái kia, mấy thứ đó thường gọi là "phiên bản minh tinh", hay là cùng nhà thiết kế trứ danh hợp tác sản xuất.
Dù sao Trần Thuật thừa hiểu là thế nào, một người bình thường theo dõi một hai nghệ sĩ mình thích không nhận ra, chứ y chú ý cả trăm nghệ sĩ rồi, chả lạ gì nữa, nó là công thức chung rồi.
Nhưng y sao có thể dùng sự bất tín nhiệm này với Khổng Nhược Khuê.
Chẳng thà phủ nhận trái đất tròn, nước biển mặn, chứ không thể không tin chân to.
Thấy Khổng Nhược Khuê ánh mắt bất thiện chưa từng có nhìn mình, Trần Thuật thấy mình phải làm gì đó không thì nguy mất.
Y vừa mở cái hộp đóng gói tinh xảo buộc nơ bướm bằng dây lụa đen, vừa trầm giọng nói: ” Sau này không được làm nữa.”
“ Không làm thì không làm, anh tưởng tôi thích lắm à?” Khổng Nhược Khuê tủi thân hết mức, vốn cho rằng Trần Thuật sẽ rối rít giải thích, dỗ dành vài câu, cô miễn cưỡng tha thứ cho y, ai ngờ thái độ của y càng tệ hơn:
Nếu như nói vừa nãy chỉ là vô tâm, còn giờ rõ ràng là cố ý.
Bản tiểu thư đã bao giờ chịu ấm ức vậy chứ, nếu là nam nhân khác Khổng Nhược Khuê đã bỏ đi ngay rồi.
May mà trước mặt là Trần Thuật, còn có món cua cô chưa ăn hết.
“ Cô lấy tay của tôi đi khâu túi, lỡ bị đâm vào tay thì sao?” Thái độ Trần Thuật ác liệt cực điểm: ” Cô có nghĩ tới cảm thụ của tôi không, cô hỏi ý của tôi chưa?”
“ Cái gì?” Khổng Nhược Khuê suýt hét, lửa giận bắt đầu chuyển hóa thành sức mạnh bạo lực: ” Tay của anh à?”
Trần Thuật đưa tay ra nắm tay cô, Khổng Nhược Khuê hơi giật mình theo bản năng định rụt lại, y nắm càng chặt, vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy: ” Đây là tay của tôi, ngày hôm đó ở bên bờ biển, tôi đã mượn rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi còn chưa trả lại.”
Khổng Nhược Khuê nhớ rồi, cái buổi tối bị phá đám đúng lúc quan trọng ấy.
“ Chưa trả, đôi tay này vẫn là của tôi.” Trần Thuật đường hoàng nổi giận: ” Tôi biết làm một cái túi trải qua bao nhiêu công đoạn, tôi biết chuyện này gian nan thế nào ... Quay chụp đã vất vả rồi, vì sao không chịu nghỉ ngơi mà lại còn làm việc này. Hơn nữa khâu thủ công thì tất nhiên là phải dùng tới kéo, kim khâu da, toàn là thứ đồ sắc bén, không may làm bị thương bàn tay này làm sao? Nếu bị kim đâm chảy máu thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận