Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 143: Cảm giác rung động

“ Chào cô Giang.” Ba người Trần Thuật lần lượt chào, nhìn gần càng thấy xinh đẹp, chẳng có nét nào giống Lão Gia hết, ông già đó thô lễ cục mịch, lại còn thấp nữa, đâu ra cô con gái cao ráo xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thời thượng thế này:
“ Chào các anh.” Giang Ngu đứng dậy, khách khí cúi mình chào:
“ Cô Giang vừa ở nước ngoài về à?” Trần Thuật đã tò mò về con gái Lão Gia lâu rồi, lên tiếng hỏi:
“ Vâng, tôi vừa từ Pháp về ...” Giang Ngu rất lịch sự, giọng nói vừa nghe:
Lão Gia vốn đã chạy vào bếp làm mỳ cho con gái, chợt nghĩ gì lại chạy ra, chỉ Trần Thuật: ” Thằng nhóc này là Trần Thuật, nhìn bề ngoài hiền lành kỳ thực rất mưu mô, cũng là đứa xấu nhất trong ba đứa, con phải cẩn thận.”
“ Cha ...”
Trần Thuật hộc máu mồm, không phải chứ, chẳng phải trước kia chú ấy hay nói có con gái sẽ gả cho mình à, chẳng lẽ chỉ để dụ mình tới đây ăn uống?
Lời của đám gian thương đúng là không tin được mà.
“ Thằng cao lớn này là Thang Đại Hải, tuy rất nhiều tiền nhưng thay bạn gái còn chăm chỉ hơn thay quần áo, số cô gái nó dẫn tới quán nhà mình ăn tới mấy chục, cha không nhớ nổi tên.”
Thang Đại Hải vấp ngã. Không thể nào, giữ thể diện cho nhau chứ, tôi cũng đâu định tán tỉnh còn chú.
Lão Gia lại chỉ Lý Như Ý, nửa ngày trời không biết hình dung ra sao, tức giận nói: ” Cái thằng này quá đẹp trai, nhìn một cái biết ngay không phải người tốt.”
Lần này thì cả Trần Thuật và Thang Đại Hải đều bất bình thay cho Lý Như Ý.
Người ta là chàng trai thuần tình chuyên nhất, lớn thế này mà đã biết yêu đương là gì đâu, còn hào sảng nghĩa khí, quan trọng là vừa ngốc vừa đẹp trai.
Thế mà cũng là điểm đen à?
Hơn nữa Lý Như Ý vừa mới cứu con gái bảo bối của ông, giúp con gái ông lấy về di động và ví tiền, mặt còn bị người ta đấm một phát vẫn còn vết kia kìa, ông không cảm kích còn nói người ta "nhìn một cái biết không phải người tốt à"?
“ Người như Lý Như Ý mà còn không phải người tốt, chẳng lẽ cháu thành kẻ táng tận lương tâm à?” Thang Đại Hải tỏ thái độ bất mãn, ông có thể bắt nạt tôi, nhưng không được bắt nạt anh em tôi, đó là tôn chỉ của hắn:
“ Đúng.” Trần Thuật phụ họa: ” Nếu thế mặt cháu mỗi ngày phải bị bắn mười lần à?”
Lần này ngay cả Thang Đại Hải đang cùng chung chiến tuyến cũng trở giáo: ” Này, bên trong Flower 3, cậu chỉ là thành phần thêm vào cho đủ số, cậu cho rằng cậu đẹp trai hơn tôi và Như Ý chắc?”
“ Anh không thấy anh không đẹp trai bằng tôi và Như Ý à?” Trần Thuật hỏi ngược lại:
“ Tôi đương nhiên đẹp trai hơn hai cậu.” Thang Đại Hải ưỡn ngực hùng hồn tuyên bố:
“ Úi, anh bị ảo giác nặng quá nhỉ, mới bị hay lâu rồi thế ...”
Giang Ngu nhìn Trần Thuật và Thang Đại Hải đấu khẩu như hai đứa ngớ ngẩn, vừa ngạc nhiên lại buồn cười, tâm tình đồng thời cũng thoải mái hơn nhiều, nghoẻn miệng cười khẽ nói với Lý Như Ý: ” Bạn bè anh thú vị thật.”
Lý Như Ý không ngờ lại né tránh ánh mắt Giang Ngu, không chịu thua kém hai người anh em: ” Tôi cũng thú vị lắm.”
Giang Ngu phì cười, nhìn vết bầm trên mặt Lý Như Ý: ” Mặt anh bị thương rồi, để tôi xoa cho anh ít cao bạc hà.”
“ Không cần.” Lý Như Ý lạnh lùng từ chối: ” Tôi không sao.”
Lại nghĩ từ chối một cô gái như thế không hay lắm, trước kia hắn nhận được thư tình không xem mà vứt luôn đi, hắn có thể cảm giác được nỗi đau trái tim tan vỡ từng mảnh vụn.
Thế là hắn nói thêm: ” Thôi thì bôi một chút.”
“ Anh ngồi đây đi.” Giang Ngu trông thời thượng phóng khoáng, chiếc váy trễ cổ váy quai dây ngắn màu đen, dây áo mảnh để lại trên bờ vai trắng hồng vết hằn mờ, non nửa bầu ngực đầy đặn lồ lộ ra ngoài, có thể thấy đã ảnh hưởng cách sống cởi mở phương tây, thế nhưng lại rất ôn nhu, cô chỉ cái ghế trước mặt, ra hiệu Lý Như Ý ngồi xuống cho cô tiện xoa thuốc:
Thấy Lý Như Ý ngoan ngoãn ngồi xuống, Trần Thuật và Thang Đại Hải chấn kinh tới quên cãi nhau.
Oa, làm sao tên máu lạnh này đột nhiên lại khôn ra như thế chứ.
Giang Ngu lấy một cái tăm bông khều chút thuốc mỡ, xoa từng chút lên khu vực bị thương, sau đó dùng bông dàn đều thành lớp màng mỏng bảo vệ, động tác tỉ mỉ khéo léo có vẻ rất biết làm gì.
Cô không biết là người Lý Như Ý cứng đờ khúc gỗ, do cách ăn mặc rất cởi mở, từ đùi tới ngực Giang Ngu lộ ra từng mảng da thịt trắng bóng như ngọc, đầy phong tình nữ giới thành thục, cứ như một bà chị đã chín mọng. Còn Lý Như Ý chẳng khác nào đứa con trai ở đuổi thanh xuân dễ kích động thích đánh nhau. Giờ đứa con trai bị thương, được người chị dịu dàng giúp xử lý vết thương.
Mũi ngửi hương nước hoa trên người Giang Ngu, làm mỗi hởi thở của hắn đều phả ra hơi nóng.
Lý Như Ý nhớ tới hồi còn nhỏ hay đánh nhau, nhớ ánh mắt thương xót của người chị nhà bên, nhớ tới cô lén trộm thuốc trong nhà băng bó cho hắn, mặt càng lúc càng đỏ, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“ Anh làm sao thế?” Giang Ngu rốt cuộc cũng nhận ra điều khác thường:
“ Tôi khẩn trương.” Lý Như Ý cực kỳ thật thà:
“ Khẩn trương cái gì?”
“ .. Tôi, tôi sợ vết thương nhiễm trùng.” Lý Như Ý từ nhỏ đẹp trai, cho nên không biết bao nhiêu cô gái theo đuổi, đáng tiếc, thân thể phát triển sớm, tâm lý dậy thì muộn, còn chưa biết thích người khác giới thì bị đám con gái làm phiền tới bực mình rồi:
Thế là thành thói quen đối xử với các cô gái rất tàn nhẫn, tới giờ chưa có tí kinh nghiệm yêu đương gì. Trước kia đối với nữ nhân, lòng hắn phẳng lặng như mặt hồ, hôm nay thành ấm nước sôi.
“ Không đâu.” Giang Ngu ôn nhu an ủi: ” Tôi kiểm tra rồi, không bị rách da, chỉ bị bầm tím thôi, thoa thuốc mỡ, sẽ nhanh chóng tan máu bầm, không để lại xẹo.”
Cô nghĩ rằng Lý Như Ý quá để ý tới gương mặt cho nên mới khẩn trương như vậy, cũng phải thôi, khuôn mặt đẹp trai thế này, có ai mà không tiếc.
“ Thế thì tôi yên tâm rồi.” Lý Như Ý lén thở ra một hơi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận