Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 144: Thì ra mình bị tát thật (1)

Lão Gia bê bát mỳ ra, thấy cảnh thân mật giữa con gái và Lý Như Ý, mặt tối đen như đít nồi, quát lớn: ” Hai đứa đang làm cái gì đó?”
“ Được rồi.” Giang Ngu ném tăm bông vào thùng rác, đưa hộp cao cho Lý Như Ý: ” Nếu anh còn lo, tôi nay trước khi đi ngủ xoa thêm lần nữa, chỉ vài ba ngày là ổn thôi.
Lý Như Ý nhận lấy cái hộp bên trên vẫn còn hơi ấm từ tay Giang Ngu, lòng xao xuyến.
Lão Gia đặt bát mỳ xuống, cướp cái hộp trong tay Lý Như Ý: ” Nó lấy cao bạc hà của cha đi, đến tối cha bị muỗi đốt thì sao?”
Giang Ngu dở khóc dở cười, thấy cha phản ứng quá mức rồi: ” Cha, nhà mình vẫn còn mà.”
“ Cha thích dùng cái hộp này.”
“ Cha!” Giang Ngu giậm chân:
“ Đừng giận.” Lý Như Ý không biết làm gì, nhưng cảm thấy mình nên nói gì đó: ” Cô tặng lọ cao bạc hà mới cho tôi là được mà.”
Thế này khác nào đổ dầu vào lửa chứ, Lão Gia tức tới run rẩy, chỉ mặt Lý Như Ý: ” Cút, cút, mau cút xéo cho tôi.”
Lại chỉ Thần Thuật và Thang Đại Hải đang giả vờ cúi đầu ăn mỳ, nhưng lỗ tai lại dựng lên hóng chuyện, giận cá chém thớt: ” Hai đứa cũng cút đi.”
Thang Đại Hải không hài lòng: ” Lão Gia, chú làm thế là không đúng, làm sao có thể đuổi khách như thế.”
Trần Thuật đe dọa: ” Đúng đấy, bọn cháu chưa thanh toán tiền mà ... Dám đắc tội với khách chưa trả tiền à?”
“ Cút, cút đi, hôm nay không cần các cậu trả tiền, tôi tháo khoán ...” Lão Gia đuổi khách không chút nể nang:
“ Thế không phải chúng ta ăn không trả tiền.” Trần Thuật thong thả đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, vừa nói vừa đi ra ngoài: ” Mà là không cho chúng ta trả tiền.”
“ Đúng thế.” Thang Đại Hải bê bát húp hết nước: ” Cái lão già này thật quá đáng, có người mới quên người cũ, không nhớ trước kia ai suốt ngày tới ăn cơm uống rượu với ông ta, để ông ta bớt tuổi già cô quạnh, trở mặt thật nhanh.”
Lý Như Ý mặt lạnh tanh nói với Giang Ngu: ” Tôi đi đây.”
Giang Ngu gật đầu khẽ ừm một tiếng.
Lý Như Ý ra tới cửa lấy di động quẹt qua máy thanh toán.
“ Thằng nhãi thối tha, ai cần cậu trả tiền ... Mau xéo đi.” Lão Gia xua đuổi:
“ Hôm nay cháu mời khách.” Lý Như Ý bước ra ngoài:
Lão Gia đóng ngay cửa lại, có con gái xinh đẹp đúng là rước sói tới mà.
Ba người từ Quán mỳ Lão Gia đi ra, Trần Thuật và Thang Đại Hải cứ nhìn Lý Như Ý chằm chằm, cứ như lần đầu quen hắn vậy.
“ Sao thế, mặt làm sao à?” Lý Như Ý sờ vết thương trên mặt hỏi:
- Mặt anh có làm sao vẫn hơn người thường.
Trần Thuật cười híp mắt đánh giá: ” Có phải cô ấy làm anh động lòng rồi không? Sao lại nhanh thế?”
Lý Như Ý không biết che giấu là gì, gật đầu: ” Cô ấy rất tốt.”
“ Với tướng mạo và khí chất của Như Ý, còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?” Thang Đại Hải dùng sức khoác vai Lý Như Ý: ” Nhưng tính cách của cậu quá khô cứng, lại không có kinh nghiệm yêu đương, không biết lấy lòng con gái, không hiểu khao khát sâu bên trong lòng của họ là gì? Có cần tôi truyền thụ vài chiêu không?”
“ Không cần.” Lý Như Ý từ chối luôn: ” Cô gái mình thích thì phải tự mình tranh thủ.”
“ Câu này của Như Ý rất chính xác.” Trần Thuật kinh ngạc, hôm nay không phải chỉ Lão Gia thay đổi, hình như có câu nói gì nhỉ, nam nhân vì nữ nhân mà trưởng thành, dùng lúc này không sai tẹo nào: ” Như Ý, anh ngàn vạn lần đừng có nghe Đại Hải, chiêu số tán gái của anh ấy thì chỉ có anh ấy dùng được thôi, chúng ta không học được đâu.”
Thang Đại Hải khoác vai Trần Thuật: ” Còn cậu thì sao, nếu thích Khổng Khuê có nỗ lực tranh thủ không?”
“ Đương nhiên rồi.” Trần Thật chém đinh chặt sắt nói:
“ Vậy khi nào cậu hành động?”
“ Khi nào thích cô ấy thì tôi sẽ hành động.”
“ Đừng có mà mạnh miệng, anh đấy kinh nghiệm đầy mình đấy, chỉ sợ cậu thiếu tự tin thôi.” Thang Đại Hải lo người anh em này thất bại cay đắng một lần trong tình trường để lại ám ảnh tâm lý, lắc vai Trần Thuật cổ vũ: ” Kỳ thực tôi thấy cậu và Khổng Khuê xứng đôi lắm.”
“ Xứng đôi cho nào?” Trần Thuật hỏi ngược lại: ” Trừ tướng mạo và khí chất ra, có chỗ nào xứng đôi?”
“ Cái thằng này, đúng là không biết lòng người tốt, cút xéo.”
Trần Thuật bị Thang Đại Hải đẩy qua bên, quay đầu nhìn về quán mỳ, hai cha con Lão Gia ngồi đối diện với nhau: ” Mặc dù lần đầu tiếp xúc, nhưng xem ra Giang Ngu là cô gái tốt đấy, Như Ý, cứ tiến tới đi. Có điều phải nghĩ cách qua được Lão Già, cái lão già đó, nói trở mặt là trở mặt ngay được.”
“ Xem ra Như Ý gặp cả vận sự nghiệp lẫn ái tình rồi.” Thang Đại Hải cười lớn: ” Vì chúc mừng Như Ý lần đầu biết rung động, chúng ta nên kiếm chỗ ăn mừng thôi chứ nhỉ?”
Trần Thuật vội từ chối: ” Tôi không đi đâu, phải về nhà sửa kịch bản.”
“ À phải rồi, cái kịch bản đó của cậu đã viết xong chưa?”
“ Anh hỏi hơi muộn đấy, tôi bán rồi.”
“ Bán rồi à?” Cả Lý Như Ý cũng mở to mắt hỏi:
“ Ừ, bán rồi, bán cho Đông Chính.”
“ Bán cho Đông Chính sao, vậy Khổng Khuê có đóng vai nữ chính không?” Thang Đại Hải mặt đầy hưng phấn:
“ Không, nữ chính là Tô Âm.” Trần Thuật tiếc lắm, nếu Khổng Nhược Khuê diễn vai này thì tốt quá, nhưng lời giải thích của cô rất hợp lý:
“ Vì sao không để Khổng Khuê diễn nữ chính, như thế hai người có thêm cơ hội ở bên nhau rồi không? Có câu gì nhỉ, lâu ngày sinh tình mà, cậu hạ tiện như thế, Khổng Khuê nhất định sẽ thích.” Thang Đại Hải cực kỳ bất mãn: ” Mà chuyện lớn thế này sao cậu không nói với tôi và Như Ý, không mời chúng tôi ăn một bữa?”
“ Lần trước tôi và Khổng Khuê ăn với nhau, vốn là tôi thanh toán, anh giành trả tiền, giờ còn đổ cho tôi à?” Trần Thuật đổ lỗi:
Không thèm chơi với loại tiện nhân này nữa, Thang Đại Hải chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng bị Trần Thuật giữ lại.
“ Sao, định mời tôi ăn cơm à, muộn rồi, tôi giận rồi, cậu làm sai, về ăn năn nghĩ cách làm sao chuộc lỗi đi.” Thang Đại Hải được thể lên mặt:
“ Không phải, lúc nãy anh đánh người ta tàn bạo như thế, vốn chúng ta phải đi lấy khẩu cung, tôi nói với hai cảnh sát kia thân phận của anh là người chủ trì tiết mục Hoa thành đêm không ngủ, hiện đang có chuyện gấp phải xử lý, lát xong việc sẽ tới đồn công an báo cáo. Anh mau đi đi.”
Thang Đại Hải tức giận gọi Lý Như Ý đi với mình, không chơi với Trần Thuật nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận