Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 127: Quán nhỏ tụ họp (2)

Ba người Trần Thuật cũng không ít lần tụ tập ăn uống ở đây, đương nhiên khi đó còn có Lăng Thần, cho nên Lão Gia không lạ gì hai người bạn này của Trần Thuật. Còn đối với bạn gái liên tục thay đổi của Thang Đại Hải thì không nhớ một ai, dùng lời của ông là "đứa nào cũng giống đứa nào, không nhớ nổi."
“ Bọn cháu tới ăn tối.” Trần Thuật vui vẻ chào:
“ Mới hơn bốn giờ mà đã ăn tối à?” Lão Gia chẳng chút khách khí mắng: ” Ba anh em các cậu hôm nay có phải là rảnh rỗi quá không, không có việc gì làm tới quán cà phê phía trước mà tán phét đi, đừng ở đây vướng víu tôi làm việc.”
Trần Thuật bộ dạng giàu xổi nhiều tiền không có chỗ tiêu, ngông nghênh chỉ mấy cái bàn trong quán: ” Chú cứ tiếp tục làm việc đi, hôm nay chỗ này bị Lý Như Ý bao rồi.”
“ Bao cái gì mà bao? Ba đứa thì ăn nổi mấy bát? “ Lão Gia không coi vào đâu, chợt nhớ ra cái gì, mừng rỡ hỏi Lý Như Ý: ” Như Ý hôm nay có chuyện gì mừng thế, bỗng nhiên lại muốn bao quán.”
“ Cháu thoát khỏi biển lửa rồi.” Lý Như Ý mỉm cười hiếm hoi:
“ Ái dà dà ...” Lão Gia cao hứng bỏ việc đó, chạy tới đấm Lý Như Ý một cái: ” Hay lắm, cuộc sống cuối cùng cũng có hi vọng rồi, được, hôm nay cho các cậu bao cái quán này ... Để tôi đi treo biển tạm dừng kinh doanh. Hôm nay không làm mỳ nữa, làm một bữa cơm thật ngon.”
Không vui sao được, ba đứa này có chuyện vui liền nhớ tới chỗ mình, với ông già cô độc xa con, còn niềm vui nào hơn nữa, Lão Gia cười không khép miệng lại được.
“ Để cháu đi treo cho.”
Thang Đại Hải chạy ra cửa, đem tấm biển " Hoan nghênh quang lâm", xoay ngược lại thành "Tạm dừng kinh doanh."
“ Cám ơn Lão Gia.” Lý Như Ý cảm kích gập người cám ơn rất trang trọng:
“ Cám ơn cái gì, tối nay phải uống cho say, chuyện vui lớn thế này tất nhiên là phải chúc mừng rồi.” Lão Gia hết sức hài lòng: ” May là thằng nhãi Trần Thuật này còn chút lương tâm, biết dẫn mấy đứa tới đây ăn, nếu không tôi còn cứ lo cho cậu đấy.”
“ Cái gì mà còn có chút lương tâm.” Trần Thuật phản ứng ngay: ” Hai người bọn họ muốn đi ăn ở nhà hàng khách sạn, bị cháu kéo tới quán mỳ này đấy. Cháu nói, lần trước hai người trước mặt Lão Gia nói thê thảm như thế, Lão Gia cũng bán vài giọt nước mắt. Bây giờ chuyện đã giải quyết rồi, phải tới chỗ Lão Gia báo hỉ chứ.”
“ Không phải là cậu kiến nghị đi ăn đồ Nhật à, còn nói mấy cô bé ở đó phục vụ chu đáo dễ chịu.” Thang Đại Hải làm ra vẻ sững sờ "vạch trần" bản mặt của Trần Thuật:
“ Đúng thế.” Chưa hết Lý Như Ý gật đầu phụ họa: ” Tôi mới là người kiến nghị tới chỗ Lão Gia, muốn báo tin mừng cho chú ấy.”
Lão Gia ném ngay mớ hành trong tay vào mặt Trần Thuật, mắng: ” Cái thằng khốn kiếp này.”
“ Lương tâm hai người bị chó ăn rồi à? Rốt cuộc là ai đề nghị tới quán Lão Gia ăn, hai người nói rõ đi ...” Trần Thuật che đầu né tránh, hai tên này có còn liêm sỉ nửa không, đúng là chơi nhầm bạn xấu:
Nhốn nháo một lúc, Lão Gia sau khi trách mắng Trần Thuật sống không có trước sau liền vào bếp làm việc.
Trần Thuật bám theo Lão Gia, mặt nịnh nọt, nói nhỏ: ” Lão Gia, chú biết làm sa lát không?”
“ Sa gì?”
“ Sa lát.”
“ Sa lát là cái gì?”
Trời ơi thời buổi nào rồi, ông già này chẳng lẽ không bao giờ xem ti vi, nghe đài đọc báo à, lạc hậu đến thế này đây.
Vất vả giải thích một hồi, Lão Gia cuối cùng cũng hiểu: ” Chẳng phải đồ cho heo ăn à? Sao cậu thích ăn thứ đó.”
Trần Thuật hí hửng: ”Đúng là cho heo ăn đấy ạ, cháu không ăn.”
Khi ba người Trần Thuật ở ngoài chơi bài dán giấy thì cánh cửa quán mỳ bị người ta đẩy ra, Khổng Nhược Khuê mặc áo gió trắng muốt, đổi mũ màu xám, cùng váy jean ngắn, xuất hiện trước mắt mọi người, tràn ngập hơi thở trẻ trung thời thượng đẹp đẽ, lại mang chú gợi cảm đáng yêu, cô xuất hiện như làm ánh đèn trong phòng chói mắt hơn vài phần.
Khổng Nhược Khuê cười hì hì chào ba chàng trai mặt dán đầy giấy đang thộn ra hết sức tức cười, tự nhiên nói: ” Chưa ăn cơm à, tôi ngửi thấy mùi thơm rồi ...”
Thang Đại Hải và Lý Như Ý sững sờ mấy giây, đồng loạt nhìn chằm chằm Trần Thuật, điệu bộ gian phu dâm phụ, khai ra, không là chết.
Trần Thuật ngại ngùng sờ mũi giải thích: ” Nợ cô ấy một bữa cơm, hôm nay không phải Như Ý bao trọn gói à, nên thuận tiện gọi cô ấy tới.”
Thang Đại Hải nào còn rảnh quan tâm nguyên nhân là gì, rối rít tháo đống giấy dán lên mặt, thoáng cái phong độ lịch lãm đi tới: ” Còn chưa tới giờ cơm, mọi người đang đợi chị họ đây. Chị tới là vinh hạnh cho cái quán mỳ Lão Gia nghèo nàn rách nát này.”
“ Thế sao?” Khổng Nhược Khuê nháy mắt, cười hết sức giảo hoạt: ” Nếu để anh thấy một vị khách khác, chắc là sáng tới làm anh lóa mắt luôn.”
Nói rồi Khổng Nhược Khuê nhường chỗ, để lộ Tạ Vũ Khiết vẻ mặt hết sức không tình nguyện xuất hiện trước mắt mọi người.
Tạ Vũ Khiết váy hoa dài, trang điểm nhẹ, duyên dáng dịu dàng, chỉ là mặt không nhìn vào quán, tay bị kéo đi, có vẻ phụng phịu mím môi lườm Khổng Nhược Khuê: ” Đây là quán mỳ ngon nhất Hoa Thành mà cô nói đấy à?”
“ Đúng thế.” Khổng Nhược Khuê gật đầu: ” Chính là chỗ này, tôi nói cho cô biết, mỳ Lão Gia làm siêu cấp siêu cấp ngon, lát nữa thử là biết ...”
“ Ngon cũng không ăn ...”
Tạ Vũ Khiết vừa xoay người đi, bị Khổng Nhược Khuê giữ lấy tay: ” Chẳng qua có ba người khách không quen tới trước một bước thôi, bọn họ ăn được, vì sao chúng ta không ăn được.”
“ Đi chỗ khác ăn đi.”
Vốn Tạ Vũ Khiết cực kỳ không thích Thang Đại Hải, chiều hôm nay cùng Khổng Nhược Khuê tiếp tục hoàn thiện phòng tranh sắp khai trương của mình, nói rằng buổi tối đưa đi ăn món mỳ ngon nhất Hoa Thành, kết quả tới chỗ này, còn gặp Thang Đại Hải ...
Cứ như là mình chạy tới tìm hắn vậy, là một đại tài nữ được vô số phần thưởng, Tạ Vũ Khiết sao chịu nổi? Bị nam nhân khác theo đuổi cô còn thấy phiền nữa là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận