Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 412: Cháu chỉ xứng làm con chú

Bữa cơm rất thịnh soạn, bốn món ăn nguội để nhắm rượu, thịt bò luộc thái mỏng, dưa chuột dầm, mộc nhĩ nước tương, hạt điều chao dầu, món ăn nóng có sườn hầm bí, chân gà cay, cá hấp, trứng bắc cà chua, còn có một bát canh hàu rất ngon miệng.
Quan trọng tất cả đều là món ăn Trần Thuật thích, làm y cảm động nhìn Khổng Nhược Khuê, được cô đáp lại bằng nụ cười ngọt.
Khổng Thịnh Đức rót rượu đầy ăm ắp, nâng cốc lên: ” Cốc thứ nhất mời Trần Thuật, hoan nghênh cậu tới nhà làm khách.”
Nói một câu ngắn gọn liền ngửa cổ uống hết sạch.
Mắt Trần Thuật muốn lồi ra ngoài, tay cầm cốc cũng run, lại còn có kiểu uống rượu thô bạo thế à?
Đây là Mao Đài chú ơi, có phải sô đa đâu.
Bụng đang rỗng mà uốn thế này thì, nghĩ thôi đã muốn chảy máu dạ dày rồi ….
“ Cha, để Trần Thuật ăn vài miếng đã chứ.” Khổng Nhược Khuê vội lên tiếng, tay nhanh nhẹn gắp miếng thịt bò chấm tương cho vào bát Trần Thuật:
Phó Tư Vũ biết cách uống rượu của chồng, người thường không chống nổi: ” Uống từ từ thôi, anh uống vội thế làm gì.”
Khổng Thịnh Đức đặt cốc trống xuống, hời hợt nói: ” Vậy Trần Thuật cứ thong thả mà uống nhé.”
Câu này Trần Thuật không thích, rõ ràng là đang chế giễu mình, y cầm cốc lên: ” Chú uống sao, cháu uống vậy.”
Nói xong liều luông, ngửa cổ uống.
Rượu vào họng, như dao cắt, mới được một phần ba cốc mà mặt từ đỏ thành tím ngắt, phải cố lắm mới nuốt xuống được, dạ dày không khác gì bị lửa đốt.
Vẫn còn hai phần ba nữa, Trần Thuật hết chịu nổi, bỏ cốc xuống, bộ dạng ngoan ngoãn: ” Chú báo cháu uống thong thả, vậy cháu nghe chú.”
Rồi gắp vội miếng thịt cho vào miệng áp rượu, nếu không sợ là một phần ba kia cũng phun ra.
“ ...” Khổng Thịnh Đức thiếu chút nữa tóm cổ thằng không có khí cốt này ném khỏi nhà, cơ mà nó kiếm được cái cớ đường hoàng quá, không làm gì nổi:
“ Đúng thế.” Khổng Nhược Khuê ủng hộ, bóc tôm hấp cho vào bát y: ” Uống rượu như thế hại người lắm, Trần Thuật, anh ăm tôm đi, tôm hôm nay tươi lắm.”
“ Uống rượu ít thôi, ăn nhiều vào.” Phó Tư Vũ cũng gắp thêm vài miếng cho Trần Thuật, sợ y ngại không dám ăn, cổ vũ: ” Tiểu Khuê nói đây là món cháu thích, cháu thử đi, xem có hợp khẩu vị không?”
“ Dì làm cơm thật ngon, món nào cũng ngon.” Trần Thuật khen thật lòng, mẹ vợ làm cơm đúng là vừa miệng, ăn đứt cả y lẫn vợ y:
Khổng Nhược Khuê còn tích cực lấy điểm cho bạn trai: ” Trần Thuật cũng biết nấu ăn đấy mẹ, hơn nữa còn rất ngon.”
“ À, giờ ít nam nhân biết nấu ăn lắm.” Phó Tư Vũ tán thưởng, bà biết con gái chỉ giỏi ăn chứ không biết làm gì hết, chọn được chàng trai biết nấu ăn là đúng rồi, hơn nữa chàng trai ấy lại còn nguyện ý nấu ăn cho con mình:
“ Còn kém lắm ạ.” Trần Thuật ngượng ngùng: ” Sau này cháu phải thường tới thỉnh giáo dì cách nấu nướng, đảm bảo Tiểu Khuê đi tới đâu cũng có cơm ngon để ăn.”
“ Được, được, chịu khó tới chút, dì chỉ cho.” Phó Tư Vũ tâm tình vui vẻ:
Khổng Thịnh Đức không vui vẻ tí nào, thằng nhãi này có biết kính già yêu trẻ không, lần đầu tới nhà còn muốn tôi đợi cậu mời rượu à, tự rót đầy cốc lớn.
“ Cha, cha uống chậm thôi.” Khổng Nhược Khuê tất nhiên không bỏ rơi cha mình, cô cũng đã bóc xong con tôm cho vào bát cha: ” Trần Thuật bình thường, không uống rượu đâu, hôm nay vì cha mới phá lệ đấy.”
“ Không uống được thì đừng uống.” Phó Tư Vũ cũng không thích rượu: ” Rượu chẳng phải thứ hay ho gì, chỉ thấy hại người, Trần Thuật, ăn đi.”
“ Cám ơn dì, để cháu.”
“ Đồ kém cỏi.” Khổng Thịnh Đức lẩm bẩm, đành cúi đầu ăn tôm:
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nói từ văn học nói tới khoa học, nói từ đông sang tây, có điều từ đầu tới cuối cha mẹ Khổng Nhược Khuê không hỏi tới tình hình gia đình với thu nhập, nhà, xe.
Làm Trần Thuật rất thất vọng.
Cảm giác mình mua nhà uổng phí rồi.
Vừa ăn vừa nói vừa uống, đến khi Khổng Thịnh Đức đứng lên mở bình rượu thứ ba Trần Thuật mới nhận ra mình đã bị chuốc nửa chai lúc nào không hay.
Bàn cơm chỉ còn có hai người, Phó Tư Vũ và Khổng Nhược Khuê đã ra ngoài phòng khách ăn cơm, dì Hai thì sớm rời bàn pha trà.
Dù sao đây là chuyện không thể tránh khỏi, mẹ con Khổng Nhược Khuê chỉ cố gắng giúp Trần Thuật được ăn lót dạ mà chống đỡ thôi, chứ y mà không uống, e là cảm quan của Khổng Thịnh Đức càng tệ.
“ Nào, huynh đệ chúng ta làm cốc nữa.” Khổng Thịnh Đức mặt đỏ phừng phừng như Trương Phi, nói năng mất kiểm soát, còn đứng lên rót rượu, thường ngày bị vợ ngăn cản, hôm nay khó khăn lắm mới được cớ uống đã đời:
“ Không được.” Trần Thuật che cốc từ chối:
“ Cái gì?” Khổng Thịnh Đức nổi giận, thằng nhãi này dám từ chối rượu của mình:
“ Cháu, cháu không , không xứng làm huynh đệ của chú ...” Trần Thuật lưỡi líu lại: ” Cháu, cháu chỉ xứng ... xứng con chú thôi ...”
Phụt … Khổng Thịnh Đức phun rượu ra ngoài, chỉ mặt Trần Thuật mà cười, Trần Thuật cũng cười như thằng ngốc, làm hai mẹ con Khổng Nhược Khuê ở ngoài phòng khách không hiểu ra sao, cơ mà cười thế chắc là ổn …
Trần Thuật cũng cười như thằng ngốc, y thấy mình nói một câu quá chất lượng, xứng đáng ghi vào kịch bản, cơ mà sao nhà nghiêng đi thế kia nhỉ? Lạ thật!
Nhất định là xây không tốt rồi …
Uỵch!
“ Nước ...” Trần Thuật bị cơn khác đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy cốc nước đặt trên bàn, đưa tay lấy uống luôn, nước ngòn ngọt, mang vị thơm của mật ong:
Í, đây là đâu nhỉ?
Nhìn quanh phòng, Trần Thuật nhớ ra, đây là phòng của Khổng Nhược Khuê, lúc tới nhà cô đã dẫn y đi tham quan rồi. Xem đồng hồ, 5 giờ 20, trời đã tối, đằng xa chỉ còn xót lại tia nắng đỏ rực ngày tàn xuyên qua cây nhãn chiếu vào phòng.
Vậy là mình ngủ bốn năm tiếng rồi.
Lần đầu tiên tới nhà cha mẹ vợ tương lai, uống say lăn quay ra ngủ?
Hỏng, Trần Thuật vỗ đầu, không biết là mình uống say có làm gì hay nói gì mất mặt không? Cố gắng lắm cũng chỉ nhớ được Khổng Thịnh Đức đi mở chai rượu nữa, mình cố ngăn cản, sau đó xảy ra chuyện gì thì chẳng nhớ nữa.
Khổng Nhược Khuê không ở trong phòng, cô ấy đi đâu rồi?
Ánh mắt Trần Thuật lại lần nữa dừng ở giá sách, ơ đó có cô gái vừa đen vừa béo nhe răng cười với y, vẫn giống như mười mấy năm trước.
Nụ cười đáng sợ, nụ cười báo hiệu, y sắp ăn đòn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận