Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 101: Đồ cùng chủy kiến (1)

Khổng Nhược Khuê người hơi nghiêng sang, đôi mắt như sao đêm nhìn Trần Thuật, dò hỏi: “Có phải thế không?”
Trong lòng cô cũng biết điều này là không thể, vì khi Trần Thuật viết kịch bản này, hai người chưa gặp nhau ở Hoa Thành. Chẳng lẽ trước đó anh ấy xem mình diễn xuất rồi thích mình? Nhất định là thế, ai mà không thích Khổng Khuê chứ?
Trần Thuật nghe mà lên cơn đau bao tử, cái tên này nhìn mặt thật thà vậy mà âm hiểm, bảo sao lúc đó gặp nhau lại cứ nhất định hỏi mình nhân tuyển nữ chính, té ra là đào hố chôn mình.
Cho dù hỏi Trần Thuật một trăm lần y cũng không ngần ngại trả lời đó là Khổng Nhược Khuê, vì kịch bản này Khổng Nhược Khuê giúp y được đưa ra, ít nhất thì y nghĩ thế. Nếu nói Khổng Nhược Khuê không làm gì, Trần Thuật không tin.
Sự thực là Khổng Nhược Khuê không làm gì cả, lúc Tiêu Phẩm Thanh đọc kịch bản, cô còn đang ngủ bù mà.
Còn phía Tô Âm thì sao?
Trước tiên tạm thời chưa nói bọn họ không có bất kỳ qua lại nào, chẳng qua là liếc vài giây phim Tô Âm đóng, xem qua vài tiết mục Tô Âm tham gia. Khi đó Trần Thuật cảm thấy cô gái này rất thông minh, rất hiểu lấy lòng người khác, chịu khó chịu khổ, nổi tiếng là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà chuyện lần này mới nhận ra, Tô Âm tàn nhẫn độc ác thế nào.
Rõ ràng biết Khổng Nhược Khuê thích kịch bản này nhưng ngang ngược chen chân vào, nếu thực sự là thích kịch bản này thì Trần Thuật không có gì để nói. Trong Hoa Mỹ, nghệ sĩ vì tranh nhau tài nguyên mà đánh nhau cũng thấy rồi, ai cũng muốn được nổi tiếng, cạnh tranh đôi khi là tốt, công ty cũng được lợi.
Nhưng Tô Âm chẳng qua là muốn lợi dụng Khổng Nhược Khuê thời gian dài không có tác phẩm mới để đạp xuống dưới chân ... Chân to của tôi bị cô đạp xuống, vậy tôi thành cái gì?
Đó là nguyên nhân ngay từ đầu Trần Thuật đã cố tình nhắm vào Tô Âm.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Khổng Nhược Khuê tin tưởng nhân phẩm của y, giúp y vào Đông Chính, thừa nhận tài hoa của y, tiến cử tác phẩm của y tới phòng văn học, vậy mà Tô Âm nhảy ra ý đồ độc ác muốn đạp cô xuống?
Thân là tri kỷ của Khổng Nhược Khuê, nhưng Trần Thuật không muốn chết, liền giúp cô đạp chết Tô Âm.
“ Khi đó biên kịch Tiêu nhờ tôi tiến cử vai nữ chính, đúng là tôi thấy cô Khổng Khuê rất thích hợp vai diễn này.” Trần Thuật cười gật đầu xác nhận lời Tiêu Phẩm Thanh: ” Tôi còn nhớ biên kịch Tiêu còn nói là chí lớn gặp nhau, anh ấy nói ngoài Khuê tỷ ra không ai thích hợp với vai nữ chính hơn được.”
Tiêu Phẩm Thanh cười khổ không thôi, ném cho Trần Thuật ánh mắt cầu xin, Trần Thuật chỉ nhắc tới là dừng, không nói thêm gì nữa.
“ Vậy phòng bản quyền có ý kiến gì không?” Lật Côn liếc về phía Tiêu Phẩm Thanh vừa vòng vo đem thái độ của mình thể hiện ra, không tiện nổi giận với những người viết lách này, di chuyển mục tiêu:
Lý Kim Long nãy giờ cúi đầu, vờ vờ vịt vịt nhìn vào laptop, tỏ ý đứng ngoài cuộc, dè đâu vẫn bị ông chủ điểm danh, không còn cách nào khác nói: ” Trước khi mua bản quyền, vì thời gian cấp bách nên không thể xem hết được tác phẩm, chỉ cảm thấy tác phẩm này mới mẻ cảm xúc, nếu tùy tiện nói ra ai nên diễn vai chính là không tôn trọng tác phẩm ... Một bộ phim phải đầu tư vài chục thậm chí cả trăm triệu, chuyện này làm sao có thể qua loa. Nên tôi giữ lại ý kiến của mình.”
Tiêu Phẩm Thanh hối hận, tên này giảo hoạt quá, nói như chưa nói, được rồi, mình nhớ mấy câu này, lần sau học hắn.
Lật Côn không có cớ truy hỏi hắn, chuyển mục tiêu: ” Tổng giám đốc Kim, anh chủ quản nghiệp vụ nghệ sĩ, ý kiến của anh thế nào?”
Kim Trạch Ngọc nâng kính gọng vàng đầy cảm giác thời thượng: ” Mức độ kén chọn của Khổng Khuê với kịch bản ra sao, mọi người đều biết. Hơn một năm qua cô ấy không đóng phim mới, đây là tổn thất cực lớn với công ty. Hiếm được một kịch bản mà cô ấy thích, nếu cô ấy nhận bộ phim nay, dù sao có tác dụng thúc đẩy lớn với lợi nhuận của công ty.”
“ Giám đốc Kim nói thế thì tôi không đồng ý được rồi, Khổng Khuê nhận phim thì thúc đẩy lợi nhuận, chẳng lẽ Tô Âm nhận phim thì không chắc?”
“Tô Âm hai năm nhận liền bốn bộ phim, cho nên báo cáo tài vụ của tập đoàn mới đẹp như thế, cô ấy là công thần của công ty. Chẳng lẽ chúng ta đối xử với công thần như thế à, thế chẳng phải khiến nghệ sĩ chăm chỉ phục vụ công ty phải nguội lạnh sao?” Lạc Thừa Bình lời lẽ cay nghiệt tỏ rõ thái độ kiên định đứng về phía Tô Âm:
“ Chủ tịch Lạc, ý tôi không phải thế, tôi biết cống hiến của Tô Âm, rất cảm kích cô ấy, khi ăn cơm riêng, tôi không ít lần cảm ơn cô ấy ... Nhưng mà chuyện gì cũng phải có trước có sau. Khổng Khuê tới phòng văn học lấy kịch bản trước, nếu đi sau lại được, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế nào đây?”
“ Khi đó bản quyền còn chưa có ở công ty, trước sau cái gì? Khi bản quyền mua về, không phải Tô Âm liên hệ với phòng văn học đầu tiên à? Hiện giờ Tô Âm tinh lực dư dật, lại có lòng tiến thủ như vậy, muốn rèn giũa thêm kỹ thuật diễn xuất, chúng ta là người làm trưởng bối nên cổ vũ ... Tô Âm thích kịch bản này là chuyện tốt, tôi tin cô ấy sẽ diễn tốt.”
“ Đủ rồi, thế là tôi biết ý kiến của hai người rồi.” Lật Côn vỗ bàn ngăn cản cuộc cãi vã này, hai bà cô kia đã đủ cho ông ta đau đâu, không muốn giải quyết một việc lại phát sinh vấn đề khác: ” Khởi Nguyên, cậu có hứng thú với kịch bản này không?”
Bạch Khởi Nguyên cười nói: ” Tôi tin kịch bản này của tổng giám Trần nhất định sẽ vô cùng tốt, chỉ là tôi chưa xem qua, cho nên không nói được. Có điều gần đây thực sự tôi quá bận, e khó rút thời gian ra mà xem được.”
Kịch bản này do Trần Thuật viết, đó là khúc mắc lớn của Bạch Khởi Nguyên.
Có điều nếu Khổng Nhược Khuê đóng nữ chính, hắn miễn cưỡng diễn nam chính. Dù sao tìm được một bạn diễn kỹ thuật hoàn hảo như vậy, cùng nhau đóng phim là chuyện rất thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận