Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 131: Say rượu (1)

Không bao lâu sau từng món ăn nóng hôi hổi được đưa lên, cá nấu đậu hoa, sườn xào chua ngọt, lòng lợn xào ớt, gà cay Tứ Xuyên, trứng xào hẹ, đậu hũ Ma Bà và bát canh bí đao.
Lão Gia tuy là người Hoa Thành, nhưng năm xưa học món Xuyên, cho nên càng sở trường món Xuyên cay xé lưỡi.
Mở nắp nồi canh cá nấu đậu hũ ra, cả lớp mỡ đỏ chót gợn sóng lăn tăn, chưa ăn chỉ ngửi mùi thôi đã thèm.
Trần Thuật nhìn sang phía Khổng Nhược Khuê, rất khúm núm: ” Cô xem đi, tôi biết Lão Gia làm rất nhiều món ngon, cho nên không để cô ăn sa lát, như vậy phí lắm.”
Khổng Nhược Khuê nhìn cả bàn đầy ắp món ăn hấp dẫn, hai mắt sáng long lanh, đấu tranh rất dữ dội giữa ham muốn và lý trí.
Đợi khi Lão Gia ngồi xuống, bữa cơm mới chính thức bắt đầu.
Trần Thuật chủ động rót rượu cho mọi người, hai cô gái dùng nước quả. Lão Gia nâng chén lên: ” Chén đầu tiên vì Như Ý của chúng ta.”
Trần Thuật gật đầu: ” Chúc mừng Như Ý có cuộc đời mới.”
“ Vì Như Ý thoát khỏi biển lửa lấy lại tự do.” Thang Đại Hải nâng chén:
Không Nhược Khuê và Tạ Vũ Khiết không phát sinh chuyện gì, nhưng cũng cầm cốc lên, nói một câu chúc mừng.
“ Cám ơn mọi người.” Lý Như Ý sống trầm uất nhiều năm, nhất thời khó biểu đạt cảm xúc:
Ngửa cổ uống hết chén rượu, Trần Thuật chỉ thấy ngực nóng rát như lửa đốt, định cầm đũa gắp cái gì đó áp rượu, không ngờ trong bát mình đã có mấy miếng cá, nhìn sang bên cạnh thấy Khổng Nhược Khuê cúi đầu gỡ xương cá ăn ngon lành má đỏ lựng quyến rũ, nhất thời ngẩn ra, chuyện y vẫn linh cảm dường như lại chứng thực thêm vài phần.
Lý Như Ý nhận lấy chai rượu, rót đầy cóc thủy tinh, đứng dậy cảm kích nói: ” Không có Trần Thuật và Đại Hải, không biết bao giờ ngày này mới tới, tôi mời hai cậu một chén.”
Nói xong uống hết cả cốc.
Trần Thuật và Thang Đại Hải trố mắt nhìn nhau, cái cốc này tới 200 mi li lít, rượu lại mạnh như thế, uống hết thì e là cơm chưa ăn được mấy miếng cơm đã say lăn quay ra bàn rồi.
Lão Gia gắp miếng sườn chua ngọt vào bát Lý Như Ý, khuyên: ” Như Ý, ăn vài miếng đi đã, rượu này mạnh lắm, không thể uống gấp như thế được, say đấy.”
“ Vâng.” Lý Như Ý ngồi xuống, bảo hai anh em: ” Tôi cạn rồi, hai người tùy ý.”
Thang Đại Hải nóng mặt, như bị sỉ nhục lớn lắm: ” Cậu coi Thang Đại Hải này là loại người gì, cậu cạn rồi mà bảo tôi tùy ý à? Khinh nhau à?”
Nói xong cũng ngửa cổ uống hết luôn cốc rượu trắng.
“ Chậm thôi, chậm thôi …” Trần Thuật khuyên không được kệ xác, cầm cốc lên nhấp một ngụm nhỏ, thứ rượu này mạnh thật, sau đó đặt cốc xuống phát hiện cả bàn nhìn mình chằm chằm:
“ Cậu tùy ý thật đấy à?” Thang Đại Hải mặt đỏ gay, tay vẫn cầm cốc rượu vừa uống cạn:
“ Tôi nghe Như Ý mà.” Trần Thuật gắp miếng cá trong bát ăn, đường hoàng nói: ” Như Ý đã nói thế rồi, chúng ta không tùy ý, anh ấy sao biểu đạt được sự cảm kích với chúng ta.”
“ ....” Thang Đại Hải giơ cốc rượu trống lên, hối hận làm sao mà mình uống hết, nếu mà còn chắc là hắn hất thẳng vào mặt Trần Thuật có phải hay không:
Lão Gia thở dài, đem bốn năm chịu khổ của Lý Như Ý kể ra, Thang Đại Hải thi thoảng lại tức giận chửi bới vài câu bổ sung. Người đồng cảm nhất là Khổng Nhược Khuê, cùng là nghệ sĩ, cô quá hiểu bốn năm thanh xuân đại biểu cho cái gì, an ủi Lý Như Ý, tự mình rót rượu uống với hắn một ly.
Trước kia Lý Như Ý buồn bực nốc rượu, hôm nay hắn tu như điên.
Hắn điên rồi.
Uống hết cốc này tới cốc khác, cứ nâng cốc lên là uống cạn.
Thang Đại Hải vì muốn chứng minh rằng mình không phải là "loại Trần Thuật", cho nên liên tục cùng Lý Như Ý uống cạn ... Không biết đến ly thứ mấy thì uống một nửa đã phun ra.
Tạ Vũ Khiết cực kỳ căm ghét, nhưng đành phải đưa Thang Đại Hải về nhà, dù sao hai người có tầng quan hệ đó, cô không thể nào để mặc hắn sống chết.
Vất vả lắm mới đưa được Thang Đại Hải ra xe, lúc này hắn mất năng lực khống chế thân thể, người nhũn ra ngả về phía Tạ Vũ Khiết, cô đẩy hắn ra, hắn lại ngả tới, đẩy ra, lại ngả tới.
Tạ Vũ Khiết hết cách, đành mặc cho tên vô lại này hưởng lợi.
Cô biết Thang Đại Hải có nhà ở bên ngoài, nhưng không biết vị trí cụ thể ở đâu, hỏi hắn mấy lần, hắn ú a ú ớ, đành đưa hắn về khu biệt thự ở đường Đơn Bạch, nơi cha mẹ hắn ở.
Thang Nghênh Thành và vợ Lý Nham đang xem ti vi nghe thấy tiếng xe hơi trong sân, đều cho rằng Thang Đại Hải về nhà. Đợi một lúc nghe thấy tiếng Tạ Vũ Khiết nói chuyện với giúp việc, hai vợ chồng nhìn nhau, rối rít đứng dậy chạy ra.
Ra tới cửa thấy Tạ Vũ Khiết và dì giúp việc dìu Thang Đại Hải suy bất tỉnh nhân sự vào phòng.
“ Vũ Khiết, cháu đưa Đại Hải về à?” Lý Nham kệ con trai, mắt hiền từ nhìn Tạ Vũ Khiết: ” Tối nay hai đứa ăn cơm với nhau sao?”
“ Vâng ạ ...” Người say rượu rất nặng, Thang Đại Hải cao gần 1 mét 9, hơn Tạ Vũ Khiết đến 20 phân, làm cô mệt thở không ra hơi, song vẫn vội rạch ròi hai người: ” Bọn cháu ăn cơm cùng vài người bạn.”
Lý Nham nghe thế thì mừng lắm, quan hệ hai đứa này xem chừng có tiến triển, không cần hai nhà ép gặp nhau nữa: ” Đúng đúng, đám trẻ tuổi các cháu nên tụ tập nhiều vào, Đại Hải cứ suốt ngày nói quán này quán kia ngon, nhưng mà tuổi chú dì rồi, ăn được vài miếng chứ, để nó dẫn cháu đi ăn.”
“ Vất vả cho cháu rồi.” Thang Nghênh Thành cực kỳ hài lòng với cô con dâu tương lai này, mặc dù tính cách còn có chút thiếu sót, nhưng mà riêng khoản không vứt con mình ở ngoài đường, ông thấy hài lòng rồi, thằng con trời đánh, hi vọng gì kiếm được cô bé nào tốt hơn: ” Nếu không có cháu ở bên cạnh, chẳng biết là tối nay nó ngủ ở đâu.”
“ Nói linh tinh.” Lý Nham tức giận đẩy chồng một cái, hai cha con này giống nhau, nói chuyện chả suy nghĩ gì: ” Đại Hải bình thường rất tiết chết, có khi nào uống say như thế? Càng không tùy tiện ở nhà người khác.”
“ Chú ... Dì ...” Tạ Vũ Khiết thấy sắp không trụ nổi nữa rồi, cản người Thang Đại Hải đè lên cô, thở dốc: ” Cháu đưa anh ấy về phòng trước.”
“ Đúng đúng ...” Lý Nham lúc này mới nhớ ra chỉ phía đông tầng hai biệt thự: ” Phòng đầu tiên là của nó.”
“ Vâng.” Tạ Vũ Khiết gật đầu, dìu Thang Đại Hải lên lầu:
Bạn cần đăng nhập để bình luận