Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 123: Giải trừ hợp đồng (3)

Từ Vĩnh Uy như đọc được suy nghĩ của Lưu Long, đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn không cần lo, sau đó cười ha hả: ” Hợp tác mà, tất nhiên là phải hợp nhau mới làm việc được, hai bên phải tin tưởng nhau. Nếu Như Ý đã không muốn ở lại công ty nữa, vậy không cần trói buộc vào với nhau làm gì, dưa chín ép không ngọt mà, phải không?”
Trần Thuật hỏi lại lần nữa: ” Vậy là chủ tịch Từ chấp nhận điều kiện này?”
“ Hợp tình hợp lý, tất nhiên tiếp nhận.” Từ Vĩnh Uy hào sảng dứt khoát, không mất bản sắc kiêu hùng:
Trần Thuật không vì thế mà tỏ ra vui mừng hay kích động, tiếp tục nói điều kiện thứ hai: ” Dựa theo hạn ngạch 100 vạn một năm, bồi thường tổn thất thanh xuân cho Như Ý, chủ tịch Từ đồng ý không?”
“ Không ý kiến, không ý kiến.”
Lần này Lưu Long vội vàng lên tiếng: ” Số tiền này tội tự bỏ tiền túi ra trả, không cần liên lụy tới công ty.”
“ Lý Như Ý là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, tất nhiên phải do công ty bỏ tiền ra.” Từ Vĩnh Uy từ chối, nếu đã muốn bán ân tình cho Lưu Long thì tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, làm một lần dứt điểm thống khoái, dù sao giữ kẻ này lại còn dùng: ” Lý nào để cậu phải trả tiền chứ?”
“ Đại ca.” Lưu Long suýt khóc:
“ Không cần nói nhiều nữa, cứ quyết định như thế.” Từ Vĩnh Uy thái độ kiên quyết:
“ Thật hâm mộ tình cảm của hai vị.” Trần Thuật không bận tâm màn biểu diễn xúc động này là thật hay giả, tặc lưỡi: ” Đây mới là cùng chung hoạn nạn thật sự, khiến người bàng quan như tôi đây nhìn mà lòng ấm áp. Trong cái xã hội bạc tình này, làm được như thế không dễ.”
“ Tôi cũng làm được.” Thang Đại Hải không nhịn được nữa, lên tiếng: ” Có mấy trăm vạn thôi mà, khi nào các cậu cần tôi cũng bỏ ra được, không thèm nhíu mày một cái luôn.”
Trần Thuật chỉ muốn nhét tên này vào bao tải ném ra cửa sổ cho rồi, nhắc tới chuyện tiền bạc là hắn kích động, đây là lúc ganh đua chuyện này à.
“ Anh Trần cũng có hai người huynh đệ tốt.” Từ Vĩnh Uy khá kinh ngạc nhìn Thang Đại Hải, quần áo không khó nhận ra toàn hàng hiệu, xem ra sơ ý đám bạn bè của Lý Như Ý rồi:
Tên Trần Thuật này không phải nói, là kẻ bề ngoài nho nhã, hành sự tàn nhẫn, tính toán kín kẽ, như con rắn độc rình rập trong bãi cỏ. Vốn tưởng Thang Đại Hải là loại sống nhờ cơ bắp, đi bảo kê cho hai người kia, nhưng nghe ngữ khí khinh miệt không coi mấy trăm vạn vào đâu, chứng tỏ là thân phận cũng không đơn giản. Thời đại này, loại người trong tay có nhiều tiền mặt như vậy là loại không nên dây dưa.
Tên này có khi mới thực sự là chỗ dựa cho Lý Như Ý.
“ Như nhau thôi mà.” Trần Thuật nhìn Thang Đại Hải trấn áp, không cho hắn nói lăng nhăng hỏng việc:
“ Hai điều kiện đầu tôi đã đồng ý rồi, anh Trần nói luôn điều kiện thứ ba đi.”
“ Vốn tôi định đưa ra ba điều kiện, nhưng vì chủ tịch Từ sáng khoái như thế, tôi bị tình nghĩa huynh đệ của chủ tịch Từ và giám đốc Lưu làm cảm động, cho nên điều kiện thứ ba này bỏ đi cũng được.” Trần Thuật nói rất thiện chí: ” Chủ tịch Từ hào sảng, tôi không thể quá nhỏ nhen được, phải không? Nếu không tôi bị hai vị đại ca xem thường mất.”
Từ Vĩnh Uy chắp tay một cái theo kiểu giang hồ: ” Vậy chỉ cần tôi đồng ý với điều kiện của anh Trần, chuyện này coi như xong?”
“ Tất nhiên rồi,” Trần Thuật chủ động nói: ” Tôi sẽ đưa toàn bộ tư liệu trong tay tôi cùng cả bản gốc cho chủ tịch Từ xử lý.”
“ Tư liệu có thể đốt, văn bản gốc có thể xóa bỏ. Nhưng sao tôi có thể đảm bảo anh Trần sẽ không đi tìm tỏi lần nữa.” Từ Vĩnh Uy là tay lõi đời rồi, miệng cười song mặt lạnh: ” Nếu như muốn hợp tác, vậy thứ cho tôi tiểu nhân trước quân tử sau. Tôi là người làm ăn, trài qua sóng gió không ít, khó nhìn thấu nhất là lòng người ... Anh Trần có cách nào dạy tôi không?”
Trần Thuật giơ một ngón tay lên: ” Thứ nhất, tôi tin chủ tịch Từ hiểu mục đích chuyến đi của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn khôi phục sự tự do cho Như Ý, việc khác chúng tôi không quan tâm. Chuyện hôm nay kết thúc, mai chúng ta thành bạn tốt, mọi người uống rượu nói cười, có khi còn có cơ hội hợp tác, đúng thế không?”
Từ Vĩnh Uy không trả lời, bình thản chờ đợi Trần Thuật nói tiếp, hiển nhiên không dễ dàng bị những lời nghe rất chân thành hợp lý này thuyết phục.
“ Thứ hai, sau khi hợp đồng được giải trừ, tôi tin giám đốc Lưu biết phải làm gì.” Trần Thuật giơ ngón tay thứ hai, nhìn sang Lưu Long:
“ Biết biết.” Lưu Long gật đầu vội: ” Tôi sẽ lập tức xử chữa hết sai lầm năm xưa của mình.”
“ Thế vẫn chưa đủ làm người ta phục.” Từ Vĩnh Uy thấy Trần Thuật không nói thêm điều thứ ba, thong thả rót trà:
“ Chẳng lẽ ý của chủ tịch Từ là muốn tôi đi xử lý đống hỗn loạn đó? Chuyện đã làm rồi, người cũng phế rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể thay giám đốc Lưu làm một phen đao thủ phủ để nhổ cỏ tận gốc? Đây là xã hội pháp chế, tôi sẽ không làm loại chuyện phạm pháp đó.”
Trần Thuật biết ý Từ Vĩnh Uy, muốn dụ mình vào chuyện phạm pháp để cùng nhúng chàm với chúng: ” Hơn nữa chủ tịch Từ tổn thất gì chứ? Chẳng qua là một Lý Như Ý không thể mang lại bất kỳ lợi ích gì, còn tốn tiền nuôi hàng tháng.”
Thang Đại Hải vừa định tỏ thái độ, Lý Như Ý ở dưới bàn đá hắn một phát.
Trần Thuật thu lại nụ cười, thái độ cứng rắn hơn: ” Nếu chủ tịch Từ cho rằng vụ làm ăn này không lãi, hoặc là không cách nào tin chúng tôi, vậy thì không bàn nữa. Cùng lắm hai anh em chúng tôi nuôi Như Ý, hợp đồng thì rồi cũng tới lúc hết hạn phải không? Có điều phía giám đốc Lưu không đợi được lâu như vậy đâu.”
“ Tin, chúng tôi tin.” Lưu Long khẩn thiết nói với Từ Vĩnh Uy: ” Đại ca, chúng ta tin anh Trần một hồi đi, mọi người ra giang hồ để phát tài, ai mà muốn đánh nhau cá chết lưới rách chứ? Bọn họ hủy Lưu Long này, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng à?”
Câu cuối chúng là lời hăm dọa, nếu phía Trần Thuật không tuân thủ giao ước, sau này hắn báo thù.
Từ Vĩnh Uy trầm tư, vấn đề của Lưu Long là một phần, đáng lo hơn nữa là bị kẻ như Trần Thuật nhắm vào, một kế không thành, ai biết lần sau y lại giở trò gì ra, không tin y ngoan ngoãn "nuôi" Lý Như Ý tới ngày hết hợp đồng, một kẻ thù như vậy không nên chọc vào.
Huống hồ còn tên coi tiền như rác không rõ lai lịch kia.
Mặc dù hết sức không cam lòng Từ Vĩnh Uy hiện ở thế bất lợi, tạm thời không có cách nào khác: ” Xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận