Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 130: Ồn ào náo nhiệt (2)

Trần Thuật sôi máu trừng mắt với Thang Đại Hải một cái, sau đó nuốt nước bọt nói với Khổng Nhược Khuê: ” Cái này ... Cái này ... Vì, vì tôi muốn cô ăn thịt.”
“ Anh nói cái gì?” Khổng Nhược Khuê nhìn y chằm chằm:
“ Tôi thấy cô gầy quá, cố ý làm sa lát thế này là muốn để cô ăn nhiều thịt hơn một chút.” Trần Thuật lòng bừng sáng, cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, giọng quả quyết: ” Tôi không muốn cô ăn rau.”
“ Ăn thịt sẽ béo, anh không biết à?”
“ Không béo đâu, cho dù béo, cô cũng gầy hơn 99% nữ nhân trên thế giới này rồi.” Trần Thuật lúc này còn đếm xỉa gì tới liêm sỉ nữa, vừa xong đóng giả heo ăn rau xanh cũng làm rồi, còn việc gì mà y không làm ra được:
“ Tôi đâu có gầy như thế, sắp 50 ki lô gram rồi.” Khổng Nhược Khuê giọng ai oán, là nghệ sĩ chuyên nghiệp, cô khống chế cân nặng của bản thân rất nghiêm ngặt, với cô mà nói, đây là điều vô cùng thống khổ:
“ Nhưng mà mà cô dáng cao, chân dài, nếu hơi béo một chút, như thế trông mới càng yểu điệu xinh đẹp, nơi nên gầy thì gầy, nơi nên có thịt thì có thịt. Nếu gầy nữa, tuy xinh đẹp, song lại không có lợi cho sức khỏe.” Trần Thuật thời khắc này như biến thành chuyên gia dinh dưỡng:
“ Thực sự là đẹp như vậy à?” Khổng Nhược Khuê cúi đầu nhìn cặp chân dài cô luôn kiêu ngạo, lại nhìn ngực mình ... Quả nhiên là rất đẹp:
Mặc dù mỗi ngày soi gương cô đều bị phong tư của chính mình làm khuynh đảo, nhưng mà nghe Trần Thuật tán dương như vậy cô hết sức vui vẻ.
Dù sao đó là lời cô muốn nói, nhưng lại ngại không dám nói ra trước mặt mọi người.
“ Thật.” Trần Thuật gật đầu vô cùng kiên định, hận không thể đập đầu xuống bàn: ” Cô còn xinh đẹp hơn cả tôi nói, cho dù tôi viết một kịch bản mấy chục vạn chữ, cũng không đủ hình dung dung mạo của cô.”
Thang Đại Hải nghe mà da gà da cóc nổi đầy minh, không sao nhịn nổi nữa, sờ trán Trần Thuật: "Này, cậu không sốt chứ?"
“ Tôi không sốt.”
Trần Thuật gạt tay hắn, sao mà tên này lại đáng ghét như thế, Khổng Nhược Khuê là chân to của mình, vạn vạn lần không thể đắc tội, tôi mặt dày mày dặn ca ngợi lâu như thế, các anh không phụ họa đã đành, lại còn phá tôi, có phải bạn bè không thế?
Thang Đại Hải cực kỳ khẳng định nói: ” Đây không phải Trần Thuật tôi quen, người anh em Trần Thuật của tôi không phải như thế này. Mấy câu này là những lời do tôi nói ra mới hợp lý.”
“ Tôi làm chứng.” Lý Như Ý xác nhận, nếu không phải đứng đây tận mắt nhìn Trần Thuật nói, còn tưởng rằng là do Thang Đại Hải:
Trần Thuật hơi lúng túng, vì vỗ về cơn giận của chân to nên mượn giọng điệu của Thang Đại Hải, mà nhìn vẻ mặt của Khổng Nhược Khuê, hiệu quả không tệ.
Nếu như không bị Thang Đại Hải phá đám.
Quả nhiên Khổng Nhược Khuê biến sắc, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lên nhìn Thang Đại Hải: ” Đại Hải, những lời Trần Thuật vừa nói đều là câu từ anh từng dùng không?”
“ Không phải là câu từ tôi dùng, mà là phong cách của tôi.” Thang Đại Hải đắc ý lắm: ” Lời của tôi, cô gái nào cũng thích nghe hết, có tác dụng thần kỳ xúc tiến tâm tình vui vẻ, giữ gìn nhan sắc.”
“ Vậy là Trần Thuật đạo văn à? Đều nói dối à?”
“ Chứ còn gì …” Thang Đại Hải đột nhiên ngậm chặt miệng không nói nữa:
“ Làm sao thế?” Khổng Nhược Khuê cười tươi như hoa, giọng ngọt tới rợn người: ” Nói đi, câu nào của Trần Thuật là giả thế?”
“ Không có, không có.” Thang Đại Hải lắc đầu quầy quậy phủ nhận: ” Mỗi câu nói của Trần Thuật đều là sự thật, đều là lời tán dương phát ra tự tận nội tâm, tôi mà Như Ý có thể làm chứng.”
Lý Như Ý cực kỳ không muốn phụ họa với Thang Đại Hải, lúc này vì bảo vệ anh em, đành muối mặt gật đầu: ” Tôi làm chứng.”
Trần Thuật tức thì nhảy ra: ” Tiểu Khuê là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
“ Đúng đúng, cũng là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp ...” Thang Đại Hải vì sửa chữa sai lầm tích cực phụ họa, chưa dứt lời cảm thụ được luồng hơi lạnh buốt xương:
Quên mất, vị hôn thể cũng ở bên cạnh.
Trời tác nghiệt còn cứu được, tự tác nghiệt, không thể cứu, Lý Như Ý nhìn Khổng Nhược Khuê môi hồng răng trắng đẹp tựa thiên tiên, nhìn Tạ Vũ Khiết đầy phong tình thục nữ nhưng ánh mắt tỏa sát khí ...
Cúi đầu ăn hạt dưa.
Không có chuyện gì an toàn hơn là ăn hạt dưa nữa.
Thang Đại Hải không biết vì sao đối diện với ánh mắt của Tạ Vũ Khiết lại yếu thế giải thích: ” Cô nhìn chắc là hiểu rồi đấy ... Tôi bị họ bắt nạt, họ gài bẫy tôi.”
“ Tôi không hiểu.” Tạ Vũ Khiết lạnh lùng nói:
Thang Đại Hải tổn thương nặng, hôm nay hắn thực sự nhận ra bản mặt thật của đại minh tinh Khổng Nhược Khuê rồi, nữ nhân này là con sói, cùng loại sói với Trần Thuật.
Khổng Nhược Khuê trước tiên giải tán hết người không có phận sự, sau đó nghiêm túc thẳng thắn nói với Trần Thuật: ” Tôi không thích cách đối phó qua loa của anh.”
“ Nếu cô thực sự thích sa lát, lần sau tôi sẽ mua cho cô mấy suất ...” Trần Thuật áy náy lắm, người ta giúp mình bao nhiêu việc như thế, vậy mà muốn mình mời ăn rau sa lát thôi cũng không làm được, chẳng phải quá thiếu tôn trọng người ta sao?
“ Nhưng tôi thích sự thành thật của anh.” Khổng Nhược Khuê má đỏ lên, thẹn thùng nói: ” Thật sự xinh đẹp chứ?”
“ Thật.” Trần Thuật gật đầu cái rụp, lần này trăm phần trăm chân thành:
Thang Đại Hải nhìn hai người họ nghiến răng nghiến lợi, mắng một câu: ” Cẩu nam nữ.”
“ Cái gì?” Lý Như Ý vừa cắn hạt dưa vừa hỏi:
“ Tôi nói là ...” Thang Đại Hải đang định trả lời, chợt nhớ ra cái gì, bóp cổ Lý Như Ý lắc: ” Giỏi lắm Lý Như Ý, đến cậu cũng định đào hố tôi à?”
Tạ Vũ Khiết mím môi nhịn cười.
Trải qua một màn vừa rồi, những người bạn mới quen bất giác trở nên gần gũi hơn nhiều.
Trời đã sẩm tối, trường đại học thành phố bên cạnh rung chuông hết giờ học, chẳng mấy chốc đám học sinh ùa ra ngoài, vài người háu đói kéo tới con phố nhỏ bên cạnh. Đi ngang qua Quán mỳ Lão Gia đóng cửa treo biển ngừng kinh doanh, không quên làu bàu mắng mấy câu, cái quán này ngon thì ngon thật, chỉ là đóng mở cửa thất thường, lại thêm ông chủ thái độ phục vụ khách rất tệ, giống nhân viên quốc doanh thời bao cấp trong truyền thuyết.
“ Đến giờ ăn cơm rồi.” Lão Gia bê một cái bếp lò nhỏ ra, gọi: ” Mấy đứa mau dọn bàn.”
Trần Thuật, Thang Đại Hải và Lý Như Ý quen thuộc nơi này liều vội vàng bê cái bàn tròn dùng ăn cơm ra, sau đó dựa theo số đầu người mà xếp ghế, lấy cốc chén, lấy bát, náo nhiệt như Tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận