Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 296: Tôi là Khổng Khuê (1)

Nghe Trần Thuật nói, cả đám đưa mặt nhìn nhau, Vương Vĩ Cương hoang mang: ” Cậu vừa nói gì thế, sao chúng tôi không hiểu?”
“ Cậu nhất định là ít đọc truyện lắm nhỉ, trong đó đều viết thế đấy..” Trần Thuật cảm thán: “ Các cậu nhất định cho rằng bây giờ mình sống rất tốt, cho nên mới định đả kích tôi châm chọc tôi ở buổi tụ hội. Cố ý hỏi chức vị của tôi, công việc của tôi, sau đó là tranh nhau thanh toán tiền ...”
“Đương nhiên cái phần tranh nhau thanh toán tiền thì tôi chả ý kiến gì đâu, ai thích thì thanh toán cả bữa này cho tôi cũng được.”
“ Vì sao chúng tôi lại muốn đả kích châm chọc cậu?” Vương Vĩ Cương càng lúc càng hồ đồ: ” Mọi người đều là bạn học, đại đa số bay đi muôn nơi, khó khăn lắm mới có vài người ở Hoa Thành. Tất nhiên là phải tụ tập với nhau chứ?”
“ Đúng thế chủ tịch, sao chúng tôi lại làm thế, trước nay tôi vẫn luôn coi anh là thần tượng mà?”
“ Chủ tịch, trước kia anh giúp tôi rất nhiều, nhớ có lần sinh nhật bạn gái, anh còn cho tôi vay 200 đồng. Còn cả lần trong khoa tổ chức dạ tiệc chiêu đãi sinh viên mới, anh dẫn chúng tôi ra thao trường, uống bia nửa đêm ..”
Mỗi người một câu, hồi ức lại thời gian vẫn còn nhiệt tình ngây ngô đó, càng nói càng hào hứng.
Kỷ niệm nói mãi không hết.
“ Trần Thuật, chẳng lẽ cậu vẫn còn để bụng mấy chuyện vớ vẩn kia à?” Vương Vĩ Cương vỗ vai Trần Thuật bồm bộp: ” Tôi thừa nhận, suốt bốn năm đại học tôi cực kỳ ghét cậu, cô gái tôi yêu lại chủ động theo đuổi cậu. Cậu bảo cái mặt tôi bỏ đi đâu? Thời đó chúng ta ai chả thích thể diện, cho nên tôi mới suốt ngày cạnh tranh đấu đá với cậu.”
“ Nghe nói cậu và Lăng Thần chia tay, tôi sảng khoái lắm. Được, tôi nói thật nhé, tôi đúng là cao hứng một thời gian ... Vừa rồi hỏi chuyện cậu và Lăng Thần, cũng là cô ý xem phản ứng của cậu, nhưng mà đùa thôi mà, chuyện qua bao năm rồi, tôi không để trong lòng nữa.”
“ Bây giờ tôi có bạn gái rồi, dự định sang năm kết hôn. Khi Lăng Thần mà còn ở với cậu thì tôi mới chú ý, chứ giờ hai người chia tay, tôi còn chả nhớ nổi trông cô ấy thế nào nữa. Chuyện trước kia qua rồi, vậy đừng nghĩ nữa, anh em tụ tập với nhau dễ gì.”
Chu Giai cười hì hì: ” Đúng thế, chủ tịch uống ít ít chút không sao, chủ yếu là tụ tập thôi.”
“ Chủ tịch, em vẫn độc thân đấy.” Đới Oanh nháy mắt với Trần Thuật, trước kia cô thích chủ tịch đẹp trai nhưng không có tí cơ hội nào cạnh tranh với Lăng Thần:
“ Tới đi Trần Thuật, đồng nghiệp ở công ty chẳng thể coi là bạn được, chỉ có bạn học thời xưa mới thực sự có tình nghĩa, ai gặp khó thì giúp nhau, chế giễu làm gì.” Trương Kiến Quân nói một câu được cả đám hưởng ứng:
“ Đúng, đúng, có gì mà khoe khoang, anh em chắc chẳng ai có sự nghiệp hơn chủ tịch nữa.”
“ Chủ tịch đừng nghĩ nhiều, mấy thứ lưu hành ngoài kia không có ở chỗ chúng tôi đâu.”
Trần Thuật rất tức giận, sao mấy tên này lại không xuất chiêu giống phim ảnh thế, định biến mình thành phản diện à, đừng mơ, nghĩ thế cầm cốc lên: ” Nếu đã gặp nhau rồi, vậy cứ uống đã.”
“ Uống, nhất định phải uống.” Vương Vĩ Cương gọi phục vụ tới mở bia xoành xoạch, rót tràn ra bàn: ” Trước tiên làm một cốc đã, lần sau gặp lại uống say.”
“ Vì bạn học.”
“ Vì bạn học.”
Cách, cách, cách, mấy cốc bia chạm mạnh vào nhau.
Cạn!
Khi Khổng Nhược Khuê từ phòng vệ sinh đi ra thấy Trần Thuật bị một đám người vây quanh, cô tưởng là xảy ra mâu thuẫn gì, dù sao cái miệng của Trần Thuật có đôi khi rất đáng ăn đòn.
Vội vàng chạy về phía đó thì thấy một đám nam nữ chạm cốc với nhau uống rất vui vẻ.
Trần Thuật kỳ thực ác khẩu thế thôi, vẫn rất làm người ta yêu thích.
Khổng Nhược Khuê đi tới sau lưng Trần Thuật, dùng ngón tay chọc khẽ: ” Xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Thuật làm một hơi hết cả cốc bia lớn, quệt miệng nói: ” Gặp bạn học.”
“ Ồ, thật là may mắn.”
Vừa nãy hai người ăn uống, Trần Thuật thấy Khổng Nhược Khuê uống bia cực tợn, y chủ động uống ít, cho nên giờ thêm một cốc to cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng mà đám kia thì thảm rồi, bạn học tụ hội, tất nhiên là ra sức chuốc say nhau, lúc nãy Vương Vĩ Cương mới từ nhà vệ sinh đi ra, mặt đỏ phừng phừng còn ợ liên hồi mà, do bị đám bạn chuốc cho ngất ngây rồi.
Những người khác cũng chả khá hơn là bao, hai mắt Đới Oanh nhìn Trần Thuật đã ướt át không còn biết che giấu gì nữa, phát hiện một cô gái xinh đẹp đứng sau lưng Trần Thuật tức thì ghen tị, lòng nghĩ, này cô phải biết trước sau chứ, thế là đẩy Trương Kiến Quân ra, chen tới bên Trần Thuật.
Chu Giai ngạc nhiên lắm: ” Cô trông rất giống minh tinh Khổng Khuê.”
Khổng Nhược Khuê tinh nghịch háy mắt: ” Thế à, tôi giống Khổng Khuê chỗ nào?”
Vương Vĩ Cương nghe thế cũng đưa mặt tới gần hơn nhìn: ” Mắt ấy, cái mắt rất giống Khổng Khuê, tôi thích vai diễn của cô ấy trong Ngàn cân treo sợi tóc, trong phim đó mỗi khi tới đoạn nguy hiểm, đều đặc tả mắt cô ấy ... Mắt cô giống Khổng Khuê lắm.”
“ Mũi giống nữa.” Lưu Đào bổ sung:
“ Khuôn mặt cũng giống.” Trương Kiến Quân là fan của Khổng Nhược Khuê, sững ra một lúc: ” Cả chiều cao nữa.”
Vương Vĩ Cương cười ha hả: ” Hay thật đấy, mắt giống, mũi giống, mặt giống, chiều cao giống, cứ như là Khổng Khuê thật ấy ... Ha ha ha .... Ha ha ... ha …”
Nụ cười của hắn ngưng bặt, vì không ai cười cả, nhìn Khổng Nhược Khuê như phát hiện lục địa mới.
Trương Kiến Quân kích động tới run lên: ” Chủ tịch, cô ấy là?”
“ Khổng Khuê.” Trần Thuật trả lời ngắn gọn, làm ra vẻ gió thoảng mây bay, kỳ thực trong lòng muốn hét lên, mắt các người cũng kém quá đi:
May mà các người không đắc ý khoe khoang với tôi nhé, may các người không châm chọc tôi nhé, không thì hôm nay tôi cho các người thấy thế nào là đặc sản trang bức vả mặt của văn học mạng.
“ Là Khổng Khuê trong phim Bí Mật ấy à?” Đới Oanh bất giác lùi ra, vừa rồi cô xông tới chen Không Nhược Khuê ra, giờ lòng chột dạ, chân đứng không vững:
“ Mọi người biết thêm Khổng Khuê nào nữa?” Trần Thuật đắc ý xác nhận: ” Chính là cô ấy đấy.”
Cả đám im thít rồi, nhìn Trần Thuật với vẻ không sao tin nổi, Chu Giai cười khan: ” Chủ tịch, anh đừng đùa: ”
“ Tôi đùa làm gì.” May vừa rồi các cậu chưa chế giễu tôi đấy nhé, không giờ tôi phản kích vả mặt từng người, Trần Thuật bây giờ không hiền lành như trước, y đả kích người ta là không ai cản nổi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận