Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 258: Khai trương rồi (2)

Đám người vây quanh Thang Đại Hải mồm thì chúc mừng, trong lòng cũng nỗ lực "chúc mừng", song lời nói ra nghe kỹ vẫn thấy cái vị chua trong đó, biết sao được, bệnh chung của người có văn hóa mà.
Bọn họ không có sự dũng cảm của đám lưu manh, không giả dối như thương nhân, không có sự chân thành của người bạn bình thường, mỗi thứ chỉ chỉ có được một ít, thế là rất nhiều người không cẩn thận liền biến thành quái thai.
Thang Đại Hải cười ha hả nâng ly: ” Mọi người lo lắng thế là dư thừa.”
“ Đúng, đúng, đúng, chúng tôi biết Đại Hải không phải là loại người đó.” Cả đám nâng ly:
“ Ha ha ha, không, vì tôi chính là loại người đó đấy.”
Suýt nữa có người phun rượu ra ngoài.
Thang Đại Hải thản nhiên uống nửa ly rượu mới nói: ” Anh Hải Tân, anh nói hâm mộ tôi, chắc chắn là vì tiết mục Hoa thành đêm không ngủ có tỉ suất người xem đứng đầu toàn quốc trong khung giờ.”
“Tôi lập công ty cũng chớp mắt đã có thể hợp tác thân mật với ông lớn giới truyền thông như Đông Chính. Hơn nữa tôi lại còn đầu thai làm con trai chủ tập đoàn Phúc Tinh, dù cái công ty tôi lập ra nó chẳng ra sao đi nữa thì tôi cũng có thể quay trở về tiếp nhận tập đoàn trị giá hàng tỷ USD ....”
“ Đấy là đường lui tệ nhất rồi đấy. Đôi khi tôi còn nghĩ, Thang Đại Hải, sao mày sướng thế ...”
“ Cậu ...” Hải Tân nhất thời không biết nói gì, cầm ly rượu lên che giấu:
“ Tôi và anh Lưu Phong vừa là đồng nghiệp, cũng là đối thủ.” Thang Đại Hải chuyển qua người tiếp theo: ” Có câu cùng nghề là oan gia, vì tiết mục của tôi quá hot, thu hút hết nhà tài trợ, đôi khi tôi lặng lẽ cầu mong cho tiết mục Nghe nhạc đêm khuya của anh hot thêm chút, vì sao? Vì tôi hi vọng có anh chia sẻ bớt áp lực ghen tỵ từ đồng nghiệp, đồng thời thêm áp lực làm tốt hơn, vậy mà mong ước nhỏ nhoi của tôi không thành, cạn ha ha ha ....”
“ Cạn.”
Cả đám cùng cười ha hả, nâng ly lên uống một ngụm, sau đó vờ nhìn thấy người quen, đánh trống lảng đi mất, trước khi tới lượt mình bị hỏi tội.
Lý Như Ý cầm ly rượu vang đỏ đi tới cạnh Thang Đại Hải: ” Cần gì phải như thế?”
“ Cậu thấy rồi hả?”
“ Ừ, thấy một ít.” Vừa xong Lý Như Ý đứng cách đó không xa, hắn thích co mình vào góc kín đáo ít chú ý, như thế có cảm giác an toàn, lại dễ thấy được nhiều điều hơn:
“ Vì tôi đau lòng, bạn bè cũng được, đồng nghiệp cũng được, nếu đã tụ tập ở đây, chí ít là quan hệ ngoài mặt vẫn còn được. Tôi chẳng mong bọn họ có thể giúp đỡ lúc khó khăn, nhưng mà vào lúc có chuyện vui, nói một câu chúc mừng khó lắm sao?”
Thang Đại Hải không thoải mái, trong ngày vui thế này phải nghe mấy lời đó, tụt không ít cảm xúc: ” Bọn họ tới ngay cả sự thiện lương cơ sở cũng không có, vậy không thể thành bạn bè rồi. Họ nói ra những lời làm tôi không vui, tôi không cho họ thoải mái. Thế là công bằng đúng không?”
Lý Như Ý thấy Thang Đại Hải mời quá nhiều người, khó tránh khỏi mấy chuyện thế này, song vẫn gật đầu: ” Anh vui là được rồi.”
“ Với lại tôi chẳng nói sai gì cả, bọn họ ghen tỵ chứ gì, tôi làm cho họ ghen tỵ thêm một chút, ai bảo tôi ưu tú như thế, lắm tiền như thế, bạn gái nhiều như thế ...”
Thấy Thang Đại Hải bắt đầu thao thao bất tuyệt, Lý Như Ý thấy mình đáng lẽ cứ đứng trong góc thì hơn.
“ Đại Hải, buổi lễ bắt chưa đấy.” Một thanh niên trẻ toàn thân hàng hiệu nhuộm tóc xám bạc như ông chú đi tới, ôm lấy cổ Thang Đại Hải: ” Không phải anh khoe khoang buổi lễ này có minh tinh hội tụ à, đâu rồi, sao tôi không thấy ai cả?”
“ Ê , đừng làm nhăn áo của tôi, lát nữa tôi còn phải chụp ảnh.” Thang Đại Hải đẩy hắn ra, sau đó giới thiệu: ” Như Ý, đây là Tôn Lực, con trai đại vương hoa quả, toàn bộ cửa hiệu hoa quả gắn logo Hoa quả đại vương chính là của nhà họ đấy, là con vua hoa qua của vùng đông nam.”
“ Chào anh.” Lý Như Ý gật đầu chào:
“ Đây là Lý Như Ý, người anh em tốt của tôi, sau này hai người thân thiết chút.”
Tôn Lực lùi lại một bước nhìn Lý Như Ý từ trên xuống dưới: ” Thế này không phải quá đẹp trai rồi à? Không thể làm bạn với nam nhân thế này, áp lực lắm. Đừng để đám yêu nữ Cảnh Nhạc, Tiểu Phi nhìn thấy nhé, bọn họ phát sẽ phát cuồng đấy. Như Ý, anh nên trốn đi, đám sắc nữ đó mà …”
“ Tôn Lực, cẩn thận tôi vả nát cái mồm thối của anh.” Mấy cô gái trẻ nhìn là biết tiểu thư nhà giàu cầm ly rượu đi tới, trong đó cô tóc hung mặc váy trắng để trần nửa bên vai, trừng mắt với Tôn Lực: ” Từ xa đã nghe thấy anh nói xấu bọn tôi.”
“ Tôi nói xấu các cô bao giờ.” Tôn Lực có vẻ sợ mấy cô gái này, rụt cổ lại cười nịnh, chỉ Lý Như Ý: ” Tiểu Phi, đúng khẩu vị của cô chưa?”
Cô gái tóc ngắn đỏ mặt, giọng thỏ thẻ: ” Đừng nói linh tinh.”
“ Oa, soái ca này là ai thế, thật đẹp trai.”
“ Nghệ sĩ của công ty Đại Hải à? Tên là gì thế, chị xí trước.”
Mấy cô gái khác thì nhao nhao cả lên, mắt tỏa sáng, khác nào mèo thấy mỡ, thiếu điệu trực tiếp động chân động tay với Lý Như Ý, làm hắn nhất thời không biết phản ứng thế nào, huống hồ, hắn có chút ký ức ở loại chuyện này.
“ Lý Như Ý, người anh em của tôi, cũng là nghệ sĩ đầu tiên của Huỳnh Hỏa Trùng ... Tôi dám đảm bảo, ba năm sau cậu ấy còn hot hơn cả Bạch Khởi Nguyên.” Thang Đại Hải rất hài lòng khi thấy đám phú nhị đại này chấn động trước dung mạo của Lý Như Ý, điều này càng thêm tự tin cho hắn, dù sao đây là cây tiền tương lai của công ty:
“ Đại Hải, lại bốc phét rồi, có biết Bạch Khởi Nguyên hot cỡ nào không?” Tôn Lực bĩu môi:
“ Sợ gì, Như Ý đẹp trai thế này mà, đừng sợ, có chị đây che chở cho cậu.”
“ Hi hi, sợ Như Ý rơi vào tay chị thì mới thực sự không còn hi vọng gì nữa ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận