Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 415: Bị thất sủng rồi

Vừa họp một lúc thì điện thoại nội bộ lại reo, Trần Thuật nhấc máy: ” Có chuyện gì?”
“ Ông chủ, có cô Lăng ở phòng khách đợi, cô ấy nói là có chuyện quan trọng cần trao đổi với ông chủ.” Thư ký báo cáo:
“ Cô Lăng?” Trần Thuật thoáng nhíu mày, áp lửa giận xuống, dứt khoát nói: ” Nói tôi không có ở công ty.”
Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán.
Thư ký tiếp tân Hoàng Tư Tư điều chỉnh lại nét mặt, đi ra phòng khách, mỉm cười nói: ” Cô Lăng, ông chủ không ở công ty.”
“ Không ở công ty? Chẳng phải vừa rồi cô nói chuyện với Trần Thuật sao?” Người đợi Trần Thuật chính là Lăng Thần, vừa nãy thư ký gọi điện báo cáo với cấp trên, dáng vẻ cung kính, không phải gọi cho Trần Thuật thì cho ai:
Hoàng Tư Tư khom người: ” Cô Lăng, cô như thế làm tôi khó xử lắm.”
Lăng Thần cũng làm từ thư ký mà lên, cũng hiểu gây khó dễ cho họ không ích gì, đứng dậy: ” Nếu vậy tôi không quấy rầy cô công tác nữa.”
Rời khỏi tiểu viện của Huỳnh Hỏa Trùng, nhìn thấy xe của Trần Thuật vẫn đỗ ở bên đường, Lăng Thần hít sâu một hơi, thẳng lưng, ưu nhã mở cửa chiếc xe BMW mới cóng bước vào.
Khi cửa xe đóng lại, chỉ còn một mình, sắc mặt Lăng Thần nhợt nhạt, người xụi trên ghế ngồi như mất hết sức lực.
Cô không thể ngã gục trước mặt người khác, như thế sẽ bị người ta cười nhạo.
Cô biết mình lựa chọn con đường thế nào, cho nên, dù phía trước có đầy gai góc, cô cũng chỉ còn cách cắn răng bước tới, cho dù trái quả có chua chát, cô cũng phải mỉm cười nói với người khác: Tôi rất hạnh phúc.
Nhưng cô không biết vì sao mình lại chạy tới đây, vào lúc này? Chẳng lẽ còn muốn như trước kia, khi mệt mỏi, khi muốn khóc, có vòng tay ấm áp dựa vào, có đôi mắt kiên định lúc nào cũng nhìn mình, như muốn nói: Đừng sợ, có anh ở đây.
Chát!
Lăng Thần tát mình một cái, rất mạnh, tới mức gò má trắng trẻo đỏ lên, tát cho bản thân tỉnh lại, dừng cái hành vi tự chuốc nhục vào thân, sau đó khởi động máy, bấm một số điện thoại.
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Cúp máy rồi Lăng Thần tâm trạng lo lắng tới công ty, kệ những ánh mắt soi mói, vào thang máy tới thẳng tầng 17. Cô biết gần đây công ty bắt đầu thì thầm, nói cô bị đá rồi, bị thất sủng rồi, bọn chúng đang chờ cười vào múi cô, vì thế Lăng Thần càng thể hiện cho những kẻ đó thấy, tới phòng tổng giám đốc, thư ký Trương Lan ở gian thư ký vội đứng dậy cung kính nói: ” Giám đốc Lăng, chị tới rồi.”
Giờ Lăng Thần là giám đốc phòng phát hành rồi, thuộc trung tầng quản lý của công ty, song hiểu nhiên người ta "tôn trọng" cô vì thân phận khác hơn: ” Tổng giám đốc Vương không có ở trong văn phòng?”
“ Dạ không ạ, hai ngày rồi tổng giám đốc Vương không tới công ty.”
Lăng Thần "ừm" một tiếng đẩy cửa bước vào văn phòng Vương Tín, bên trong trống không.
“ Giám đốc Lăng, có cần gọi điện thoại cho tổng giám đốc Vương không ạ?” Thư ký Trương Lan cẩn thận hỏi:
“ Không cần đâu, tổng giám đốc Vương ra ngoài bàn nghiệp vụ, chênh lệch thời gian với ở trong nước, đừng quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.” Lăng Thần phất tay với Trương Lan: ” Tôi ở đây xử lý ít văn kiện, cho tôi cốc cà phê.”
“ Vâng.” Trương Lan lui ra:
Lăng Thần ngồi xuống bàn làm việc của Vương Tín, vẫn nhớ lần đầu vào văn phòng xa hoa rộng rãi này, cô đã choáng ngợp, bất giác sinh ra suy nghĩ, nếu mình có văn phòng như thế thì thật hạnh phúc.
Có lẽ là mình bắt đầu thay đổi từ khi đó.
Cô theo Vương Tín làm việc ra vào toàn chỗ cao cấp, ăn uống toàn sơn hào hải vị, nhưng đến cuối ngày lại quay về cái căn phòng đi thuê tồi tàn, ăn những món ở lề đường, không khác gì thất vọng khi tỉnh giấc mộng đẹp.
Mà mỗi ngày lặp đi lặp lại như thế, thất vọng của cô cứ tăng dần.
“ Giám đốc Lăng, cà phê của chị đây ạ.” Trương Lan đặt cà phê lên bàn, cười lấy lòng: ” Chị có cần gì nữa không ạ?”
“ Không cần, vất vả cho thư ký Lan rồi.” Lăng Thần mỉm cười:
“ Không sao, đó là vinh hạnh của tôi. Giám đốc Lăng làm việc, tôi không quấy rầy nữa.”
Nhìn Trương Lan uyển chuyển bước chân dài bọc trong chiếc váy bút chì ôm sát người rời đi, Lăng Thần không nhịn được cười, Trương Lan bây giờ chẳng phải là mình trước kia sao?
Siêng năng, cầu tiến, lấy lòng mỗi nhân vật mình cho là quan trọng, chờ đợi cơ hội, một đòn giành thắng lợi.
Mình là thư ký đầu tiên sau khi Vương Tín về nước, nhưng không phải là thư ký cuối cùng của hắn, chỉ cần một ánh mắt ám thị của Vương Tín thôi, Trương Lan vừa rồi còn nịnh nọt mình sẽ lập tức xông tới thay thế mình.
Đây là thế giới điên cuồng.
Cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, cảm thụ vị đắng trong khoang miệng, thầm thở dài.
Vương Tín đã mất liên lạc rồi, cô đã năng ngày qua cô không liên hệ được với hắn, không biết hắn ở đâu.
Đó là tình cảnh mà cô đang phải đối diện, làm cô sợ hãi bất an, rồi chẳng hiểu thế nào đi tìm Trần Thuật.
Trần Thuật đứng ở cổng Huỳnh Hỏa Trung đợi chừng năm phút liền có một chiếc Lexus từ từ đi tới, y rời bậc tam cấp, ra mở xe.
Đạo diễn Tống Tử Lâm từ ghế sau đi ra, bắt tay Trần Thuật: ” Sao dám để biên kịch Trần mở cửa chứ, không dám không dám.”
“ Đạo diễn Tống vừa là tiền bối lại là trưởng bối của tôi, làm thế là đương nhiên mà.” Trần Thuật nhiệt tình mời: ” Hoan nghênh đạo diễn Tống ghé thăm.”
Tống Tử Lâm giới thiệu cô trợ lý vừa đỗ xe đi tới: ” Đây là Triệu Chước, trợ lý kịch bản của tôi.”
“ Chào biên kịch Trần.” Triệu Chước bắt tay Trần Thuật: ” Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp.”
“ Khách khí rồi.” Trần Thuật mời khách lên lầu:
Thang Đại Hải đã bàn giao xong công việc rời đi rồi, Trần Thuật tiếp quản văn phòng của hắn, trừ bức tranh Tạ Vũ Khiết tặng khi khai trương công ty thì hắn không mang theo gì cả. Chủ nhiệm văn phòng xin chỉ thị của Trần Thuật, có cần trang trí lại văn phòng không, bị Trần Thuật phủ quyết.
Bọn họ là anh em thân thiết, cho nên không tồn tại vấn đề đồ người khác dùng qua, mình không muốn dùng, với lại công ty còn mới, phải tiết kiệm chi phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận