Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 314: Nam nhân phải dám gánh vác

Trong khi đó ở ngoài, Tạ Vũ Khiết nhìn quẩy, sữa đậu và bánh bao nhân thịt mà Khổng Nhược Khuê thích nhất nên cô đã phải xếp hàng để mua đang nguội dần: ” Trần Thuật còn chưa tỉnh sao? Khổng Khuê mà không ra, đồ ăn sẽ nguội, không ăn được nữa.”
Lý Như Ý đoán: ” Chắc là chưa tỉnh đâu, nếu không cô ấy đã ra gọi chúng ta.”
“ Hay là chị họ mệt quá nên ngủ mất rồi.” Thang Đại Hải ngồi bên cạnh Tạ Vũ Khiết, bày ra cái vẻ Gia Cát Lượng tái sinh, phân tích thế cục:
“ Như Ý nói chị họ vào từ tối qua chưa ra, sợ là cả đêm ngồi bên giường đợi Trần Thuật tỉnh lại. Sau khi Trần Thuật xảy ra chuyện, người vất vả nhất là chị đó, bày mưu tính kế là cô ấy, lo lắng thương tâm là cô ấy, bôn ba cứu người là cô ấy. Đương nhiên là tôi và Như Ý cũng bỏ công sức không ít.”
“Giờ khó khăn lắm mới cứu được người về, một khi trạng thái tinh thần buông lỏng, rất dễ chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này chúng ta không nên vào quấy nhiễu cô ấy.”
Tạ Vũ Khiết ngồi ở giữa, nghe vậy quay sang trái, đưa túi cho Lý Như Ý: ” Như Ý, anh ăn thêm đi.”
Lý Như Ý đói lắm, nhưng mà bắt gặp ánh mắt muốn ăn thịt người của ông chủ Thang, đành từ chối: ” Thôi, tôi no rồi.”
“ Vứt đi thì phí.” Tạ Vũ Khiết bất đắc dĩ quay sang phải đưa cho Thang Đại Hải: ” Anh có ăn không?”
“ Tôi ...” Thang Đại Hải muốn quát lên, tôi là người chủ trì nổi tiếng ở Hoa Thành, là thiếu gia tập đoàn Phúc Tinh, cô đối xử với tôi như vậy à? Đem thứ người khác không ăn nhét cho tôi, tôi là ăn mày chắc?
Còn chưa kịp nói ra thì Tạ Vũ Khiết đã rụt tay về, mắt nhìn cái thùng rác ở góc 45 độ, Thang Đại Hải quýnh quáng: ” Tôi ăn, tôi ăn.”
Miệng ăn bánh bao thơm phưng phức, Thang Đại Hải lại không cảm thấy được hạnh phúc, vì hắn thấy mình bị người ta coi thường.
Chuyện Trần Thuật bị bắt cóc chỉ phạm vi rất hẹp được biết, trừ mấy người ở đây cùng cha con Lão Gia và cảnh sát phá án, bên ngoài không hay biết gì cả.
Ít nhất là tạm thời không biết.
Đến giờ cơm trưa, cha con Lão Gia và Giang Ngu tới.
Lão Gia đích thân nấu canh da lợn hầm xương, nói cái gì mà ăn gì bổ nấy, Trần Thuật bị thương ở da và xương, cho nên phải tẩm bổ.
Đương nhiên, cuối cùng thì Khổng Nhược Khuê cũng đi ra, Trần Thuật "vừa" tỉnh dậy.
Chỉ là khi Lão Gia hứng trí khoe món "ăn gì bổ nấy" của mình, không chú ý tới ánh mắt thâm ý của Khổng Nhược Khuê ở bên, hừm, chú ví anh ấy như heo, vậy bản tiểu thư là cái gì?
“ Lão Gia, nghe nói lần này chú lập công lớn hả?” Trần Thuật ngồi trên giường bệnh vừa ăn vừa hỏi, phải nói tay nghề Lão Gia đúng là không có gì để chê, Giang Ngu là đầu bếp Michelin vậy mà kém xa, nếu theo tiêu chuẩn của y mà đánh giá, y cho Lão Gia 10 sao Michelin:
“ Chứ còn gì nữa, khi ấy Tiểu Khuê gọi điện cho tôi, nói là có chuyện cần tôi giúp, tôi và Tiểu Ngu ngồi xe tới ngay. Kết quả là Tiểu Khuê hỏi tôi, Hoa Thành có bao nhiêu lò mổ .. Khà khà, chuyện khác thì tôi không biết, chứ chuyện này sao làm khó tôi được?”
Lão Gia bị hỏi đúng chỗ ngứa rồi, khoe khoang: ” Tôi nói cho cậu biết, làm cái nghề này chú ý nhất là gì? Nguyên liệu nấu ăn, mỗi món ăn có ngon hay không, kỹ thuật đầu bếp chỉ xếp thứ hai, mà thứ nhất là nguyên liệu ...”
“ Đầu bếp giỏi mà nguyên liệu kém, mùi vị sẽ sụt giảm nhiều, nhưng đầu bếp kém mà nguyên liệu tốt, có lẽ làm ra được món ngon.”
“Lấy món canh đậu hũ đơn giản nhất ra mà nói, hậu hũ ngon, làm thế nào cũng ngon. Năm xưa tôi vì kiếm lòng lợn ngon nhất, đi khắp nơi tìm lò mổ, lòng thì nhất định mua loại tươi nhất, hơn nữa còn phải hiểu cách giết mổ của họ, mổ không đúng là làm mùi vị biến đổi theo.”
Trần Thuật tỉnh ngộ hỏi: ” Nói vậy chú là đầu bếp kém có được nguyên liệu tốt à?”
Chát.
Lão Gia vung tay cho Trần Thuật một cái vỗ vào chân, tức giận nói: ” Sớm biết thế không cứu thằng khốn kiếp này ra.”
Khổng Nhược Khuê cuống lên: ” Lão Gia, đừng làm bị thương anh ấy.”
Nói xong bắt gặp ánh mắt quái dị bốn phía xung quanh nhìn vào, cô vẫn bình tĩnh giải thích: ” Chân anh ấy cũng bị thương, bác sĩ nói tương gân động cốt một trăm ngày, bây giờ không thể đụng chạm.”
Nghe vậy Lão Gia lo lắng: ” Không sao chứ, tôi đánh nhẹ lắm.”
“ Không sao, không sao.” Trần Thuật vội an ủi Lão Gia: ” Chú vỗ vào cái chân không đau ạ, chân kia của cháu bị thương lúc ngã, chú ngàn vạn đừng đụng vào, không là gãy.”
“ Thế thì tốt, cũng cho cậu một bài học, ai trêu chọc không trêu, đi trêu bọn vong mạng.” Lão Gia giáo huấn, ông là nhân vật nhỏ sống cuộc đời bình thường êm ả, mỗi ngày mở quán bán mỳ, thi thoảng khách ăn quịt hay là đánh nhau cũng là chuyện lớn rồi:
Làm sao có thể ngờ chuyện "bắt cóc" chỉ diễn ra tên ti vi lại xuất hiện với người ở bên cạnh mình cho được?
Cho nên giờ nhìn Trần Thuật nằm trên giường bệnh, vẫn còn chưa hết sợ.
“ Lão Gia, cháu có trêu chọc vào ai đâu.” Trần Thuật kêu oan:
“ Còn cãi à?” Lão Gia chỉ Lý Như Ý, thái độ chứng cứ rành rành: ” Cậu có đẹp trai bằng Như Ý không? Sao chúng không bắt Như Ý mà lại bắt cậu?”
Trần Thuật có cảm giác tổn thương.
Lão Gia lại tiếp tục chỉ Thang Đại Hải: ” Cậu có nhiều tiền bằng Đại Hải không? Chúng muốn bắt cóc đòi tiền thì phải bắt cóc người có tiền chứ?”
Thang Đại Hải há mồm, mình trêu chọc vào ai lại có người muốn mình bị bắt cóc, hôm nay ra đường không xem lịch à?
“ Trần Thuật vì cứu cháu.” Khổng Nhược Khuê bênh vực: ” Mục tiêu của bọn chúng là cháu.”
Lão Gia "a" một tiếng, thế này chuyện mới trong phạm vi lý giải của ông, vỗ vai Trần Thuật: ” Khá, khá lắm, nam nhân phải dám gánh vác.”
Trần Thuật thầm nghĩ, may chú không phải cha tôi, nếu không tôi cắt đứt quan hệ cha con với chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận