Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 120: Không cười được lâu đâu

“ Nhãi con không biết tự lượng sức.” Từ Vĩnh Uy năm xưa kiếm cơm trong giang hồ, hắn sợ gì chứ không sợ mấy lời hăm dọa kiểu này, cái loại chọc một câu đã điên lên thì dễ xử lý lắm:
“ Giết bọn tao à, ông nội Lưu của mày ngồi đây này, tao xem mày giết tao thế nào.” Lưu Long ngồi đó sừng sững như núi thịt, không coi lời hăm dọa của Thang Đại Hải ra gì, còn trào phúng: ” Giờ đám nhãi con hơi chút mở miệng ra là chém với giết, năm xưa ông đây chém giết với người ta thì bọn mày còn chưa mọc đủ lông đâu.”
“ Bình tĩnh, cả hai anh để tôi, chúng không cười lâu được đâu.” Trần Thuật trấn an hai người anh em, vỗ về được hai vị đại hiệp rồi mới ngồi xuống đối diện với Từ Vĩnh Uy, giọng vẫn không có vẻ gì là tức giận: ” Chúng tôi tới đây để đàm phán, hai ông chủ có muốn nghe vốn liếng của chúng tôi không?”
“ Nói ra xem nào.” Từ Vĩnh Uy cầm cốc trà lên cha đi vẻ chấn kinh, linh cảm tên nhóc tên Trần Thuật này không vừa, đã khiêu khích đến thế mà y vẫn thản nhiên, chứng tỏ vốn liếng mang tới đây rất đầy đủ, không khỏi có đôi chút bất an, bên ngoài vờ thong thả nói: ” Tiền quá ít thì đừng đặt lên bàn.”
“ Nhất định làm hai ông chủ hài lòng.” Trần Thuật đưa tay về phía Lý Như Ý lấy cái túi đen, từ trong đó lấy ra cái phong bì chống thấm, thuận tay đưa Lưu Long: ” Ông chủ Lưu xem trước đi, có chỗ nào thiếu sót, tôi cho người đi bổ sung.”
Lưu Long hồ nghi nhận lấy, mở phong bì không dán, thấy một xấp tài liệu.
Chỉ xem lướt qua sắc mặt đã biến đổi.
Đợi tới khi hắn xem hết chỗ ảnh thì trở nên hung bạo, hai mắt đỏ như hòn than, vung tay tát Trần Thuật, gầm rống: ” Thằng khốn, tao giết chết mày.”
Trần Thuật đã dự đoán trước, ngả người né tránh động tác chậm chạp của tên béo không mấy khó khăn, Lưu Long còn định đánh tiếp thì Thang Đại Hải chộp tay hắn đẩy mạnh ra sau. Trần Thuật làm động tác phủi bụi cười ha hả: ” Ông chủ Lưu hài lòng chứ hả?”
“ Mẹ mày, số tài lư liệu này mày lấy từ đâu ra, từ đâu ra, giả, tất cả là giả ...” Lưu Long lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, ném tư liệu bay tung tóe, thở hổn hển quát:
“ Ông chủ Lưu nói là giả, vậy thì nó là giả.”
Trần Thuật giọng đều đều kể: ” Ngày 27 tháng 12 mười năm trước, ông chủ Lưu vì tranh giành một bãi cát, bỏ ra 2000 đồng, ép chủ cũ của bãi cát bán lại cho mình, chủ cũ che giá quá thấp không đồng ý. Kết quả là anh sai người đánh gãy chân con trai của chủ bãi cát, thằng bé mới học sơ trung ...”
“ Mùa xuân mười lăm năm trước, anh phát sinh xung đột với một vị khách ở trung tâm tắm rửa, khi vị khách đó rời trung tâm tắm rửa, bị anh sai người xô ngã, người đó liệt toàn thân, giờ vẫn nằm trên giường. Mười ba năm trước, anh dẫn mấy chục người đi đánh nhau, dùng đạn tự chế bắn người ta, không chết thì cũng phế rồi.”
“ Tám năm trước thì anh bắt đầu rửa tay gác kiếm, có tiền rồi liền tẩy trắng chuyển sang làm điện ảnh, rửa bao nhiêu tiền bẩn, trà đạp bao nhiêu nữ nghệ sĩ, trong lòng anh tự biết.”
“ Tôi biết ông chủ Lưu là quý nhân hay quên, có điều không sao, một người bạn tôi có nói, nhớ tốt không bằng ghi lại, tôi ghi lại giúp anh rồi đấy ... Ông chủ Lưu khi nào rảnh rỗi xem lại.”
“ Nếu mày đã biết trước kia tao làm gì còn dám tới đây à?” Lưu Long thở như trâu hăm dọa: ” Mày định chơi tao à, tao sẽ giết bọn mày trước.”
“ Giết bọn tôi à, được, tôi ngồi đây, xem xem ông chủ Lưu định giết tôi thế nào ... Bây giờ mấy người già hơi chút là nói sống nói chết, không biết tự lượng sức.” Trần Thuật không phải là người thù vặt, nhưng chắc chắn là tên độc mồm độc miệng, thế nên đem lời Lưu Long vừa nói khi nãy trả lại:
Chỉ khác là, Trần Thuật không nói muốn giết ai, nhưng y thực sự đâm một dao xuyên bụng người ta, không như đối phương chỉ có thể võ mồm.
“ Mày, mày ...” Lưu Long không biết sợ hay giận, toàn thân run rẩy cầm ấm trà lên:
Lý Như Ý bước lên một bước che chắn cho Trần Thuật, không nói một lời chỉ nhìn Lưu Long chằm chằm, khuôn mặt đẹp tới khiến nữ nhân phải hờn ghen đó làm tay Lưu Long đã xách quai ấm nước nhưng không dám có chút hành động nào.
Hắn biết thằng điên này dám làm gì, nhất thời lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“ Ngồi xuống.” Từ Vĩnh Uy mặt âm trầm ngồi nghe nãy giờ, quát một câu:
Lưu Long được cớ xuống thang, làm bộ làm tịch hừ một tiếng.
Từ Vĩnh Uy đưa tay mời Lý Như Ý và Thang Đại Hải: ” Hai vị cũng ngồi đi.”
“ Khỏi ngồi, đứng ra tay cho tiện.” Mục đích của Thang Đại Hải hết sức rõ ràng, về trí tuệ mình không giúp gì được Lý Như Ý, nhưng nếu đánh nhau, nắm đấm của hắn có thể hạ gục hai tên:
Từ Vĩnh Uy mặt co giật nhưng không nói gì, cúi xuống định nhặt tư liệu mà Lưu Long vứt vương vãi khắp phòng.
“ Không cần đâu.” Lý Như Ý lấy từ trong áo vest ra một túi đen nữa ném vào người Từ Vĩnh Uy: ” Còn nữa đây.”
“ Tôi nghe Như Ý kể, ông chủ Lưu có thói xấu vứt đồ khắp nơi, cho nên chuẩn bị vài bản rồi.” Trần Thuật nhìn Lưu Long giọng hài hước: ” Ông chủ Lưu lúc nào đánh mất cứ báo một tiếng, tôi còn nhiều lắm.”
Từ Vĩnh Uy chỉ xem qua loa rồi cất tư liệu vào phong bì, hắn biết tất cả là sự thật, trước kia Lưu Long là loại gì, trong công ty rất nhiều người biết, vì thế mà mới sợ. Lưu Long về sau thành quân của hắn, hắn giao mảng quản lý nghệ sĩ cho Lưu Long, sau đó Lưu Long làm bao chuyện bẩn thỉu, hắn chẳng lạ gì.
Tất nhiên hắn chẳng bận tâm, Lưu Long là con dao trong ta hắn, là con chó của hắn, rất trung thành, nên hắn thoải mái dùng.
Nhưng bây giờ chuyện bị người ta biết rồi, hắn dùng dao là để đâm người khác, chứ không muốn bị đứt tay.
Từ Vĩnh Uy đánh mắt nhìn Lưu Long: ” Cậu thấy thế nào.”
“ Ông chủ, những chuyện này đều không phải là sự thật, bọn chúng muốn hại tôi cho nên mới làm ra số tài liệu này ...” Lưu Long cuống lên giải thích, nếu bây giờ nếu cả từ Vĩnh Uy cũng vứt bỏ mình thì mình chỉ còn đường chết:
Trần Thuật chép miệng thở dài: ” Nếu ông chủ Lưu đã nói đây là giả, vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ.”
Nói đi là đi, ba người Trần Thuật đi luôn, không nói thêm một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận