Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 425: Cảm giác ớn lạnh

Vương Tín liên tục uống mấy ly whisky cũng không áp được cảm giác sợ hãi trong lòng, trước kia hắn nghĩ trên đời này chỉ mình là hiểu Lăng Thần thôi, một tiểu cô nương xinh đẹp, muốn thông qua nỗ lực cần cù thoát khỏi vũng lầy có cuốc ống tốt đẹp hơn thì có gì là sai?
Căn bản không tồn tại vấn đề phản bội, đó chỉ là sự chọn lọc tự nhiên.
Giờ hắn không chắc nữa, so với bây giờ thì hắn càng thích Lăng Thần vào cái ngày Trần Thuật rời Hoa Mỹ, cô trốn trong phòng không dám đối diện với bạn trai cũ, chỉ âm thầm rơi nước mắt, vì đó mới thực sự là một cô gái.
Còn Lăng Thần bây giờ giống một con quái thú, nhắm chuẩn con mồi là dốc sức lao tới cắn xé.
Vương Tín sợ hãi, khi một mình đối diện với Lăng Thần, hắn sợ, rất sợ, tới tận bây giờ ngồi đây hắn chưa bình tĩnh lại được, vì con quái thú đó vẫn rình rập sau lưng hắn.
“ Con thấy Lăng Thần là người thế nào?” Vương Dự chợt hỏi:
“ Thông minh, cần cù, có chí tiến thủ.” Đánh giá của Vương Tín không thay đổi, chỉ là giờ hắn thêm một câu: ” Không từ thủ đoạn.”
“ Vậy là con hiểu rồi đấy.” Vương Dự khẽ thở dài: ” Một người thông minh, dã tâm lại không bị trói buộc bởi đạo đức, có thể làm gì?”
“ Cha nói Lăng Thần khả năng sẽ báo thù?”
“ Khả năng à? Có phải Lăng Thần bảo con tới thương lượng với cha không?”
“ Vâng.” Vương Tín hổ thẹn cúi đầu, hắn cảm thấy mình như thằng ngốc, cha hắn hiểu Lăng Thần, Lăng Thần cũng hiểu cha hắn, còn hắn ngoài trừ làm người chuyển lời không làm được gì:
“ Đúng là nữ nhân thông minh.” Vương Dự tiếc nuối, nếu con trai ông ta mà có đủ tâm cơ thủ đoạn, bên cạnh có cô gái như Lăng Thần sẽ là trợ lực mạnh mẽ, nhưng mà con ông ta quá non nớt, đó mới thực sự là nguyên nhân ông ta phản đối Lăng Thần, cũng tốt, coi như Lăng Thần thay ông ta dạy cho hắn một bài học: ” Cô ta biết cha sẽ đồng ý.”
“ Cha, cô ta quá tham lam, không chỉ muốn căn nhà ở tiểu khu Phượng Hoàng Thành, lại còn đòi thêm 3000 vạn, cô ta nghĩ tiền của chúng ta là do gió thổi tới chắc? Cô ta theo con được bao lâu chứ, còn chưa đầy một năm ... Bằng vào cái gì chứ?” Vương Tín thấy cha mình chưa hỏi điều kiện gì đã đồng ý thì phản đối:
Đó là căn nhà mà gần một năm trước Vương Tín một lần đi tiếp khách hàng cố tình chuốc say Lăng Thần, sau đó đưa cô về rồi chiếm đoạt thân thể cô. Sáng hôm sau khi Lăng Thần thức dậy, hắn không giải thích nhiều chỉ đặt chìa khóa căn nhà vào tay cô, dỗ dành cô, giờ hắn lại không cam tâm.
“ Chẳng qua là con không phục thôi.” Vương Dự chỉ thẳng vào vấn đề: ” Con nghĩ là mình nuôi con chó nghe lời, nhưng mà giờ phát hiện con chó quay lại muốn ăn tươi nuốt sống con. Nhưng thực chất, ngay từ đầu cô ta đã có khả năng nuốt chửng con rồi, tại con ảo tưởng thôi.”
Vương Tín không muốn nói nữa, Lăng Thần làm hắn tổn thương tình cảm, cha hắn làm hắn tổn thương tự tôn:
Hắn đau khổ, muốn khóc.
“ Con nghĩ đi, cô ta thông minh, không từ thủ đoạn như vậy, ở bên con gần một năm, cô ta nắm được bao nhiêu bí mật về Hoa Mỹ, về con. Con đã nghĩ tới chưa?” Vương Dự trầm giọng nói:
Vương Tín run rẩy, trước kia hắn yêu Lăng Thần, tín nhiệm cô, coi cô là tâm phúc, những chuyện hắn không muốn làm, sai Lăng Thần đi làm, khi hiệp đàm chuyện quan trọng, không thiếu Lăng Thần bên cạnh.
Cô gái đó còn cực kỳ am hiểu lung lạc lòng người, khiến khách hàng trọng yếu của Hoa Mỹ có cảm quan rất tốt, khi đó hắn hãnh diện vì có thư ký xinh đẹp vừa có thể đưa đi lấy thể diện, lại có thể giúp y giải quyết bao nhiêu việc.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Lăng Thần thực sự có ý báo thù, cô nắm trong tay quá nhiều việc.
Chỉ nghĩ những việc Lăng Thần giúp mình làm thôi, Vương Tín đã đổ mồ hôi lạnh, ví dụ sự kiện hãm hại Khổng Nhược Khuê, Lăng Thần trực tiếp tham gia thao tác, cô ta có đủ bằng chứng đánh Hoa Mỹ trọng thương.
“ Chúng ta, cho ... cho dù có đáp ứng hết yêu cầu của cô ta, không lấy gì đảm bảo sau này không bị cô ta dắt mũi tống tiền.”
Vương Dự lắc đầu hỏi lại: ” Con có biết vì sao cô ta lại đưa ra con số 3000 vạn chưa? Vì sao không phải là 5000 vạn?”
Đầu Óc Vương Tín bây giờ không thể suy nghĩ sáng suốt nữa: ” Vì sao ạ?”
“ Vì cô ta thông minh, biết lấy số tiền trong phạm vi tiếp nhận của chúng ta. Nếu cô ta chỉ là nữ nhân mua vui cho con, cha thấy 500 vạn là nhiều, vì cô ta là trợ lý sát sườn của con, nắm trong tay cơ mật, cha trả cô ta 2000 vạn để cô ta ngoan ngoãn ngậm miệng.” Vương Dự chỉ tay tờ giấy xét nghiệm: ” Còn tờ giấy này, trị giá 1000 vạn, vậy 3000 vạn là hợp lý rồi, cô gái đó giỏi đấy, rất giỏi. Tiếc là con không thể kiểm soát được.”
Vương Tín không ngờ trong mắt cha mình, con mình lại không giá trị bằng cơ mật thương nghiệp, khi tờ giấy này xuất hiện, hắn hoảng loạn:
Bất kể thế nào đó là con của hắn, đứa con đầu lòng.
“ 1000 vạn này là tiền bán đứt dây dưa với Vương gia.” Vương Dự không quan tâm tới sắc mặt khó coi của con mình, chuyện này cần làm cho dứt khoát một lần và mãi mãi, tuyệt đường mọi hậu họa: ” Cha không muốn đứa bé này có bất kỳ liên quan gì tới nhà ta, cho cô ta thêm tiền cũng được, bảo cô ta bỏ đứa bé đi.”
“ Cha ...” Vương Tín kêu lên:
“ Chuyện cấp bách bây giờ là, một, xác định đứa bé là cốt nhục của con, hai, thuyết phục Lăng Thần bỏ đứa bé.” Vương Dự trầm giọng nói: ” Với phong cách hành sự của Lăng Thần, cô ta sẽ đồng ý thôi, cô ta còn rất trẻ, mới 25 đúng không? Người tham vọng như cô ta sẽ không để đứa con cản trở tương lai của mình đâu.”
“ Cha ...” Vương Tín gọi nhưng chẳng biết bản thân muốn gì:
“ Khi đi đàm phán, dẫn theo luật sư Hoàng.” Vương Dự tỏ ý kết thúc câu chuyện, nâng ly lên: ” Nào, cha chúc mừng con.”
“ Chúc mừng con?” Vương Tín hồn xiêu phách lạc, cười giễu cợt bản thân: ” Chúc mừng gì cơ chứ?”
“ Nghĩ đi, nếu không có chuyện này, con sẽ sống chung với con rắn độc máu lạnh suốt cả đời đấy.” Vương Tín nhét ly rượu vào tay con trai:
Vương Tín tưởng tượng bức tranh nằm ngủ bên cạnh con rắn, rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận