Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 433: Hợp tác vui vẻ

Trần Thuật ...” Vương Tín nổi giận quát tháo, nhưng giận thì làm cái gì, Trần Thuật không buồn quay đầu lại lấy một cái, hắn đứng trơ ra đó nhìn Trần Thuật lái xe qua trước mặt:
Đến khi đuôi xe biến mất rồi, Vương Tín mới từ trạng thái phẫn uất hồi tỉnh.
“ Quân khốn kiếp.”
Hắn ném giỏ hoa quả về phía xe Trần Thuật rời đi, giấy bóng kính rách toạc làm vải, việt quất, dâu tây trong đó vương vãi khắp nơi.
“ Sao lại có loại người đáng ghét như vậy.”
Chửi bới vài câu, Vương Tín dần bình tĩnh lại, hậm hực đi về bãi đỗ xe, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở dãy quán bán đồ ăn vặt bên cổng bệnh viện, có người bán cháo, người bán cơm hộp, còn có cái xe nhỏ bán khoai lang nướng.
Lăng Thần rất thích ăn khoai lang nướng, lúc vừa mới quen nhau, thường xuyên thấy cô cầm khoai lang đứng bên đường xuýt xoa truyền tay nhau vì nóng ăn ngon lành, đôi khi công ty tăng ca, bữa tối hoặc ăn khuya của cô chính là khoai lang nướng. Nhìn Lăng Thần ăn khoai lang nướng, cảm giác như đó là món ăn ngon nhất trên đời.
Có lẽ, hắn bị Lăng Thần chinh phục vì nụ cười hạnh phúc đơn giản hồn nhiên khi ăn khoai lang nướng.
Vương Tín không thích khoai lang nướng, luôn cho rằng thứ bán bên đường thiếu vệ sinh, với lại ăn món quá nóng không tốt cho cổ họng. Lăng Thần rủ vài lần, đều bị hắn từ chối, bóc sẵn vỏ đưa tới miệng, cũng bị hắn đẩy ra, cho nên sau này Lăng Thần cũng dần dần không ăn nữa.
Cũng không còn thấy nụ cười tuyệt mỹ kia nữa.
Đột nhiên chuyển hướng, Vương Tín đi tới bên xe khoai lang nướng, nói một câu chính hắn không ngờ: ” Cho tôi một củ.”
“ Được.” Chị gái bán khoai đáp một tiếng, tay chân nhanh nhẹn lấy củ khoai ra, bọc vào gói giấy:
Vương Tín trả tiền, học Lăng Thần bóc lớp vỏ đen xì bên ngoài, lộ ra củ khoai bốc hơi nóng bên trong, hắn cắn một miếng.
Nóng sút lưỡi, thơm, ngọt, ngon tới làm người ta muốn rơi nước mắt.
Tại sao để tới tận bây giờ mới nhận ra khoai lang nướng ngon như thế?
Trần Thuật phóng xe đi rất nhanh rời bệnh viện, kệ gió lạnh mùa đông quất rát mặt, y không hiểu Vương Tín, càng không bao giờ tha thứ cho hắn, tốn thời gian vì hắn, chẳng qua chỉ là một tên công tử ca bị gia đình chiều hư, tài hèn chí lớn, lại viển vông không thực tế, muốn lập nên sự nghiệp vĩ đại rồi bị hiện thực cho một cái tát.
Hắn có tình cảm với Lăng Thần, nhưng vì lợi ích mà vứt bỏ cô, hắn sẽ không đi vãn hồi dù hắn còn cơ hội, vì hắn không bỏ được lợi ích hắn sắp có.
Hắn yêu Lăng Thần sao? Chắc là có chút tình cảm, nhưng hắn càng yêu bản thân.
Trong cuộc đời của hắn, "bản thân" luôn xếp trên tất cả.
Còn Lăng Thần thì sao?
Có lẽ vì năm năm ngọt ngào, cái nhìn của Trần Thuật với cô bao dung hơn một chút, cho nên khi biết cô bị tai nạn, y muốn tới thăm, muốn ở bên cạnh.
Nhưng bao dung đó có giới hạn, không gặp được Lăng Thần, y không muốn bỏ công đi tìm, trò chuyện xong với Vương Tín, y cũng coi như như từng gặp mặt.
Dù đúng dù sai thì Lăng Thần cũng hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới của y, thành người xa lạ không có bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.
Y bận rộn cùng Khổng Nhược Khuê tìm quán ăn ngon, cải trang thật kín đáo rồi hồi hộp lẻn vào rạp xem bộ phim kinh điển cả hai chưa xem, y còn bận rộn lập kế hoạch hôn lễ cho Thang Đại Hải, bận tìm kiếm vai diễn thích hợp với Lý Như Ý, bận rộn giúp Huỳnh Hỏa Trùng bay cao, để mỗi nhân viên công ty có lương bổng và phục lợi cao hơn.
Đó mới là điều quan trọng trong thế giới của y.
Khi hợp đồng của Khổng Nhược Khuê và Đông Chính chỉ còn một tháng nữa là kết thúc, Lật Côn đích thân gọi điện mời Trần Thuật tham gia bữa cơm, đây là lần đầu tiên Trần Thuật nhận được điện thoại của Lật Côn sau khi rời Đông Chính.
Cúp điện thoại rồi, Trần Thuật vẫn có cảm giác không chân thực, vì trong điện thoại, Lật Côn thân thiết không mất tôn trọng gọi y là "tổng giám đốc Trần".
Điều đó có nghĩa là Lật Côn đặt y ở vị trí ngang bằng để nói chuyện, đây là chuyện trước kia khó tưởng tượng được.
Địa điểm Lật Côn chọn có tên là "Tịch".
Khi Trần Thuật lái xe tới mới phát hiện đó là quán ăn với phong cách viên lâm Giang Nam.
Trần Thuật vào phòng bao, không ngờ Lật Côn đã tới trước một bước, thấy y, Lật Côn đặt cốc trà xuống, đứng dậy trịnh trọng bắt tay: ” Tổng giám đốc Trần, lâu rồi không gặp.”
“ Chào chủ tịch.” Trần Thuật vẫn cung kính dùng cách xưng hô cũ, dù sao ông ta là trưởng bối trong nghề, còn là cấp trên của y, sức ảnh hưởng trong sản nghiệp này, không phải người mới như y có thể so sánh: ” Chủ tịch cứ gọi tôi là Trần Thuật đi ạ.”
“ Đừng khách khí như thế, ngồi đi, tôi biết cậu thích trà, đây là trà Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng, được pha bằng nước suối Đột Tuyền, thử xem cảm giác thế nào.” Lật Côn ngồi xuống, cầm ấm trà tử sa rót cho Trần Thuật một chén:
Trần Thuật nhận lấy chén trà: ” Tôi thích uống trà, lại chẳng phải người sành trà thưởng trà, thường uống cốc to, không được tinh tế như chủ tịch.”
“ Ha ha ha, đó là vì cậu còn trẻ, chưa tĩnh tâm ngồi xuống thưởng thức chén trà như chúng tôi thôi, cứ thong thả, thích trà là tốt rồi, hơn những kẻ học đòi phong nhã.”
Hai người uống trà trò chuyện, không khí hài hòa, lát sau thư ký Hoàng đi vào chào Trần Thuật, đều là người quen cả, không cần khách sáo: ” Ông chủ, đã có thể đưa món ăn lên chưa ạ?”
“ Được rồi.” Lật Côn bảo Trần Thuật: ” Đi nào, ra bàn ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Món ăn rất tinh xảo, thịt kho Dương Châu, vịt tương Hàng Châu, miến Hoài Dương, canh rau Tây Hồ ...
Lật Côn nâng chén rượu: ” Trần Thuật, chén đầu tiên chúc cậu sự nghiệp ngày một phát triển.”
“ Cám ơn chủ tịch, chúc chủ tịch sức khỏe an khang.” Trần Thuật cụng chén:
Hai người uống cạn, Lật Côn muốn rót thêm rượu, Trần Thuật vội vàng đứng lên nhận lấy bầu rượu đỏ: ” Chủ tịch Lật, khi tôi ở Đông Chính, chú là ông chủ, giờ tôi đi rồi, chủ vẫn là trưởng bối, chuyện rót rượu này nên để vãn bối làm.”
Lật Côn cười lớn, ánh mắt nhìn Trần Thuật tán thưởng: ” Cậu rời Đông Chính là tổn thất lớn cho công ty, có điều tôi cũng biết, cậu nhất định sẽ đi lên con đường sáng nghiệp, hơn nữa thế nào cũng thành công.”
“ Cám ơn chủ tịch, tôi tuy làm việc ở Đông Chính không lâu, nhưng luôn coi Đông Chính như nhà mình, ở đó tôi học hỏi thu hoạch được rất nhiều.”
“ Chuyện lần trước nói với cậu, cậu còn nhớ chứ.”
“ Chủ tịch dạy bảo rất nhiều, tôi đều nhớ ạ.” Trần Thuật mỉm cười gật đầu, biết ông ta nhắc tới chuyện Đông Chính muốn nhập cổ phần vào Huỳnh Hỏa Trùng, hai nhà hợp tác:
“ Vậy cậu thấy sao?”
“ Tôi thấy rất tốt ạ.” Trần Thuật sảng khoái nhận lời, chuyện này y cũng suy nghĩ kỹ càng, cùng Khổng Nhược Khuê thảo luận rồi, cô cũng đồng ý: ” Có điều tôi có một điều kiện nho nhỏ.”
“ Mời nói.” Lật Công không vì Trần Thuật giữ lễ phép vãn bối mà đặt y ở địa vị thấp hơn:
“ Huỳnh Hỏa Trùng sẵn sàng nhường ra 10% cổ phần cho Đông Chính, cả tôi và Tiểu Khuê đều đồng ý, nhưng tôi muốn một nửa trả bằng tiền mặt, một nửa là cổ phiếu của Đông Chính.”
Trao đổi cổ phần sao, Lật Côn trầm ngâm hồi lâu: ” Cá nhân tôi không phản đối, nhưng Đông Chính là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, việc trao đổi cổ phần thế này cần mở họp cổ đông quyết định, một mình tôi không thể định đoạt.”
Chỉ cần biết thái độ của Lật Côn là được rồi, Trần Thuật nâng chén rượu: ” Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“ Hợp tác vui vẻ.” Lật Côn nâng chén lòng đầy cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận