Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 138: Kế hoạch sáng nghiệp (1)

Ba anh em đều đói, say rượu một bữa nôn hết cả, sáng thì bụng vẫn khó chịu không muốn ăn gì, đều cắm mặt ăn như chết đói.
Chợt Trần Thuật ngẩng đầu lên: ” Có rồi, tôi có một cách, nhưng mà hai anh phải đồng ý mới được.”
“ Đồng ý.” Thang Đại Hải và Lý Như Ý và xì xụp ăn mỳ vừa nói, hết sức nhanh gọn:
Trần Thật lảo đảo, tôi còn chưa nói chữ nào, hai anh đồng ý cái rắm gì chứ, thái độ gì vậy hả, tin tôi bỏ độc vào bát không:
“ Nói nhanh chúng tôi còn ăn.” Thang Đại Hải lấy trong rổ ra mấy nhánh tỏi ngồi bóc: ” Mỳ nguội ăn không ngon.”
“ Đúng.” Lý Như Ý gật đầu:
Trần Thuật thua rồi, lấy khăn giấy lau mồm, nghiêm túc nói: ” Đại Hải, anh định làm chủ trì tiết mục mãi à?”
“ Thì sao, có gì không tốt chứ.”
Thang Đại Hải rất hài lòng với hiện trạng, công việc nhẹ nhàng, có cả đống thời gian rảnh rỗi, còn thu nhập thì tất nhiên hắn không phải suy xét: ” Vỗ về vết thương lòng vì tình cảm cho thiếu nam thiếu nữ, tìm đường về cho những con dê lạc lối ... Hai đứa các cậu không phải không biết, fan của tôi nhiều như biển như núi, mỗi lần ra ngoài đều phải cúi đầu đi, không cẩn thận bị người ta chặn lại đòi ký tên chụp ảnh.”
Trần Thuật vội cắt ngang bài khoe khoang muôn thủa của hắn, không đả kích nãy giờ họ cãi nhau oang oang, chả ma nào nhận ra hắn, chỉ có mấy cô nữ sinh nhìn trộm Lý Như Ý, ăn xong chưa chịu đi: ” Tôi biết mỗi tối không ít người ngồi bên đài, bên ti vi đợi anh, nhưng mà mỗi ngày anh chỉ làm việc mỗi một lúc, ban ngày rảnh rỗi không có gì làm ...”
“ Sao tôi lại rảnh rỗi không có gì làm, nếu ban ngày không làm việc, tối láy đâu ra việc đề làm?”
“ Ban ngày anh làm gì?”
“ Tâm sự với các cô bé.” Thang Đại Hải đường hoàng nói: ” Sáng tôi không tâm sự với họ, bằng vào cái gì đến đêm người ta đi theo tôi?”
“ Tôi ...” Trần Thuật định phản bác, cơ mà người ta nói có lý quá:
“ Rồi, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?” Thang Đại Hải làm cho Trần Thuật á khẩu được thì hả lòng hả dạ lắm:
“ Lập công ty đi …” Trần Thuật nói nhanh, nếu không sẽ lại bị làm lạc đề:
“ Lập công ty mệt lắm.” Thang Đại Hải không để Trần Thuật nói hết đã gạt phắt đi: ” Nếu lập công ty, chẳng thà tôi về tiếp nhận công ty của cha tôi, dù sao tập đoàn đã đi vào quỹ đạo, tôi chỉ cần ngồi ở văn phòng nghe đám giám đốc nghiệp vụ báo cáo là đủ.”
“Tự mở công ty phải làm tất cả từ đầu, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người. Tôi có vài người bạn, cũng ôm mộng làm ông chủ đi sáng nghiệp, vài năm họ bảo với tôi, sáng nghiệp là chó, cuộc sống sáng nghiệp không bằng cả chó.”
“ Anh mà chịu về tiếp nhận tập đoàn Phúc Tinh, tôi còn cần nói với anh mấy chuyện này à?” Trần Thuật bực bội:
“ Tôi là thanh niên nghệ thuật, cậu bảo tôi về làm thực phẩm trẻ em, không phải là mai một nhân tài à?” Thang Đại Hải ủy khuất nói: ” Mặc dù tôi thích ăn uống, nhưng tôi không thích ăn thực phẩm nhi đồng, về làm cái gì?”
“ Nghe Trần Thuật nói hết đi đã ...”
Lý Nhi Ý bực mình cắt lời, ba người họ mỗi lần bàn chuyện gì cũng phải quanh co rất lâu, tất cả vì Thang Đại Hải chuyên môn lạc đề, sau đó Trần Thuật lạc đề theo, đôi khi cuối buổi chưa được việc gì, thậm chí quên luôn tụ họp làm gì.
“ Được, được, cậu nói đi.” Thang Đại Hải rót cho Trần Thuật chén trà cười nịnh:
Trần Thuật cầm cốc trà lên: ” Còn nhớ hôm qua chúng ta ăn cơm ở đây không?”
“ Chuyện mới xảy ra tối hôm qua, làm sao tôi không ngớ, tôi đâu phải chậm phát triển.”
“ Tạ Vũ Khiết nói anh sống nhờ gia đình cứu tế, không biết liêm sỉ thò tay xin tiền cha mẹ ... Có chuyện này không?”
“ Có ..” Thang Đại Hải hơi xấu hổ, dù chuyện này ai cũng biết, nhưng nói ra lại là chuyện khác:
“ Sau đó Tạ Vũ Khiết nói làm sao nhỉ ?”
“ Không cần nói nữa, tôi làm.” Thang Đại Hải hung dữ tuyên bố: ” Cái con nhãi đó dám chế nhạo tôi à, cô ta có tư cách đó chắc? Tôi nói cho cậu biết chẳng qua là tôi lười thôi, Thang Đại Hải này mà muốn sáng nghiệp, người khác nghỉ khỏe hết.”
Trần Thuật biết Thang Đại Hải không chịu nổi khích bác, nên giải quyết hắn một cách nhẹ nhàng, sau đó chuyển sang Lý Như Ý: ” Kỳ thực trước đó tôi định làm trung gian đưa anh vào Đông Chính, bọn họ có sức ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực văn hóa trong nước, bất kể ở phương diện quản lý nghệ sĩ hay quảng bá nghệ sĩ đều rất chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú hơn cả Hoa Mỹ.”
“Hơn nữa khác với nhiều công ty giải trí, bọn họ có thể tự quay phim, mỗi năm quay mấy bộ, lên được chiếc thuyền lớn này, thành công sẽ nhanh hơn người thường. Chính vì thế, mặc dù nghệ sĩ Đông Chính cạnh tranh quyết liệt, vẫn có vô vàn người muốn nhảy vào.”
“ Đúng đúng, cái này được.” Thang Đại Hải vỗ tay: ” Chưa kể ở Đông Chính có cậu và chị họ hỗ trợ, Như Ý chẳng mấy chốc mà thành nhất ca ở Đông Chính. Cậu không đưa Như Ý tới Đông Chính, lại xúi tôi với cậu ấy đi sáng nghiệp, rốt cuộc có mưu đồ gì, sợ Như Ý làm bóng đèn cản trở cậu và chị họ liên hệ à?”
“ Không phải như thế.”
Trần Thuật ngoắc tay cho hai người kia tới gần hạ thấp giọng xuống: ” Thứ nhất, tôi mới chỉ là phó tổng giám thôi, nguồn lực trong tay có hạn, lại vừa mới tới, sức ảnh hưởng còn chưa nhiều.”
“ Thứ hai, Khổng Khuê đúng là có tiếng nói cực lớn ở Đông Chính, nhưng cô ấy là nghệ sĩ, không phải tầng quản lý để can thiệp vào sự vụ công ty, không tiện nói nhiều, loại chuyện này làm một lần còn được, lần thứ hai rất kỵ húy.”
“Hơn nữa, cho dù Đông Chính lớn tới mấy, tài nguyên không thể đủ chia đều cho mọi người, ít quá thì lực độ không đủ, vì thế đám quản lý nghệ sĩ vì tranh giành nguồn lực của công ty, không thủ đoạn gì không dùng, mỗi nghệ sĩ là đoàn thể nhỏ mà.”
“Nếu là người mới vào nghề, đi từ tầng thấp nhất lên còn dễ, Như Ý đã vào nghề nhiều năm, lại tới Đông Chính bắt đầu từ đầu, sẽ thành hạn chế của anh ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận