Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 253: Tuyệt giao 10 phút (2)

Xung quanh Đông Chính, sản nghiệp phát triển nhất là quán cà phê giải khát, hơn nữa không phải là chuỗi quán lớn, đều là quán mang tính cá nhân cao, treo đẩy ảnh các nghệ sĩ của Đông chính, từ Khổng Nhược Khuê tới Bạch Khởi Nguyên, Tô Âm, Trương Hàm, Lâm Minh Chi, Trần Phong Duệ … thậm chí có quán chỉ treo riêng ảnh một nghệ sĩ nào đó, cỡ lớn luôn, chiếm hết một mặt tường.
Đây trở thành nơi tụ tập yêu thích nhất của toàn bộ fan nghệ sĩ của Đông Chính.
Trong một cái quán như thế, Thang đại thiếu gia lửa giận thiêu đốt toàn thân, cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn, sau đó phụt một phái phun ra.
Nóng, nóng quá đi mất.
Lưỡi nóng rộp lên mất rồi, hậu quả hết sức nghiêm trọng rồi.
Vì thế Thang đại thiếu gia càng thêm tức giận: ” Vì sao lại nóng thế hả?”
“ Vì đó là cà phê vừa mới được mang tới.” Lý Như Ý không tìm ra được câu trả lời nào khác nữa:
“ Trần Thuật bắt nạt tôi, giờ đến cà phê cũng bắt nạt tôi ... “ Thang Đại Hải cầm ốc cà phê lên, định ném cả cốc đi, với thân phận thiếu gia tập đoàn Phúc Tinh, nổi giận đập phá đồ đạc là chuyện hết sức bình thường:
Thế nhưng nhìn xung quanh, thấy đâu cũng toàn người là người, muốn ném cũng không có chỗ mà ném, mảnh vỡ rất có thể bắn vào chân người ta, nhỡ khiến em gái nào đó không mặc được váy nữa thì tội lớn.
Vì thế Thang đại thiếu gia đành phải đặt cốc xuống, thở phì phò: ” Cậu ta dám nói tuyệt giao với tôi, với tôi cơ đấy, lương tâm của cậu ta có phải là bị chó tha mất rồi không?”
Lý Như Ý uống trà, kỳ thực hắn chẳng phải thích trà, đem so với cà phê thì hắn thấy trà đỡ hơn một chút. Nhưng mà ở cái chỗ này thì chỉ có trà túi lọc, uống cũng chả ra sao nốt.
Dù thế hắn vẫn ngồi tạo dáng cực kỳ ưu nhã, một tay để ngang trước ngực, chân vắt chéo, người hơi ngả ra sau, mặt lạnh lùng hờ hững, tay cầm cốc trà vàng óng thong thả nhấp từng ngụm như thưởng thức thức uống tuyệt vời nhất trên đời, khiến những ánh mắt hoặc rụt rè, hoặc táo bạo đang nhìn về phía hắn đều biến thành hình trái tim hết.
Cao ráo, đẹp trai, khí chất, biết cách ăn mặc, biết thu hút chú ý, nam nhân như thế đi tới đâu chẳng thành tiêu điểm. Có mấy cô bé dáng vẻ nữ sinh tới cắm chốt đợi thần tượng, nhìn Lý Như Ý mà nửa tiếng đi vào nhà vệ sinh những ba lần.
Nhìn Thang Đại Hải cứ như thiếu nữ thất tình, Lý Như Ý khẽ buông một tiếng thở dài: ” Tôi nghe thấy nói tuyệt giao mười phút.”
“ Mười phút thì không phải là tuyệt giao chắc? Thời gian ngắn dài không quan trọng, quan trọng là thái độ của cậu ta với tôi, làm lòng người ta nguội lạnh.”
: Vì cậu ấy biết mười phút sau anh sẽ không tức giận nữa?”
“ Vì sao tôi không tức giận, tôi nhất định sẽ tức giận nửa tiếng, tôi nhất định phải nổi giận mười ngày.”
“ Ài ...” Lý Như Ý lại khẽ buông một tiếng thở dài, tiếp tục uống cốc trà nhạt nhẽo vô vị, ít ra còn có chất lượng hơn lời của Thang Đại Hải:
Thế nhưng nói chuyện thì không thể nói một mình được, vì thế Thang Đại Hải không tha cho Lý Như Ý: ” Thở dài cái gì, nói, vì sao cậu ta cho rằng mười phút sau thì tôi không giận nữa? Chúng ta vì chuyện này chuẩn bị mấy ngày, là cậu ta và chị họ bảo tôi với cậu đi gặp Tô Âm, chính họ bảo chúng ta nói xấu chị họ. Có phải vì tôi nói xấu chị họ, cho nên cậu ta bề ngoài tỏ ra không để ý, nhưng bên trong lòng tức giận không?”
“ Anh nghĩ nhiều rồi đấy.”
“ Tôi nghĩ nhiều à? Cậu ta là tên trong ngoài bất nhất, cậu nhớ phải làm chứng cho tôi nhé. Rõ ràng là phương án do chị họ cung cấp, là chị họ muốn gạt Trần Thuật sang một bên ... Từ đầu tới cuối tôi làm đúng theo kế sách của chị họ, không thêm bớt gì đâu nhé, không phải tôi tự bịa ra đâu nhé, do chị họ bảo tôi đấy nhé.” Thang Đại Hải tra tấn tinh thần Lý Như Ý:
“ Đương nhiên không phải rồi, yên tâm không ai nghi ngờ anh đâu.” Lý Như Ý khẳng định chắc nịch:
“ Vẫn là Như Ý là anh em tốt, luôn tin tưởng tôi.”
“ Vì anh làm gì có trí tuệ tới mức đó.”
Thang Đại Hải cầm cái cốc cà phê lên: ” Lý Như Ý, cậu có tin tôi tuyệt giao với cậu không hả?”
Trần Thuật mà không tới sớm, Lý Như Ý thấy mình sẽ điên mất.
Thang Đại Hải cho rằng Lý Như Ý sợ rồi, nên nhân nhượng không nói chuyện tuyệt giao nữa: ” Nói tiếp đi, vì sao tên đó cho rằng mười phút sau là tôi hết giận, chẳng lẽ Thang Đại Hải này là người dễ dãi như thế à? Tôi không chỉ giận mười phút, tôi sẽ giận mười ngày ...”
Lý Như Ý thấy, nếu Thang Đại Hải đi thẩm vấn người ta, hắn sẽ làm vô cùng xuất sắc, vì hắn quá giỏi hành hạ trí tuệ người khác: ” Anh nói xấu chị họ.”
“ Không phải tôi, mà là chúng ta ...”
“ Ừ, chúng ta nói xấu chị họ, là vì quan hệ giữa chị họ và Tô Âm không tốt. Chị họ mà ủng hộ thì Tô Âm nhất định sẽ phản đối, chị họ từ chối, Tô Âm mới có khả năng tiếp nhận.”
“ Nói thì nói thế ...” Thang Đại Hải gật đầu, coi như tạm chấp nhận: ” Nhưng tại sao Trần Thuật cũng hất nước lạnh vào chúng ta. Cậu ta chính là biên kịch của Chàng cơ trưởng mà. Biên kịch đại biểu cho cái gì, là cậu ta là cha của câu chuyện. Mỗi nhân vật trong câu chuyện là con trai hoặc con gái của cậu ta.”
“ Nhân vật thế nào, cần nghệ sĩ thế nào mới diễn tả được, cậu ta là người có tiếng nói nhất. Nếu cả cậu ta cũng đứng ra nói cậu không được, chẳng may Tô Âm tưởng thật, tôn trọng quyết định của biên kịch, phủ định cậu thì phải làm sao?”
“ Nếu không vì sao thời điểm quan trọng thế này Tô Âm lại mời cậu ta tới thương lượng? Không phải muốn nghe ý kiến của cậu ta sao? Sao cậu ta lại phá hoại hết công sức của chúng ta như thế, phản bội lại lòng tin của chị họ như thế, cậu ta còn xứng làm người nữa hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận