Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 274: Bạch Khởi Nguyên thương tâm (2)

Bạch Khởi Nguyên mắt dõi theo hình bóng giai nhân đi xa dần, mặt không dấu được bi thương.
Trước kia cảm xúc không rõ ràng như vậy, vì Khổng Nhược Khuê luôn ở bên cạnh, khi quay phim có cô, về công ty có cô, gần như ngẩng đầu là thấy rồi, huống hồ cô lại cực kỳ hạn chế tiếp xúc với người khác giới, một mực say mê diễn xuất. Khi đó lòng Bạch Khởi Nguyên rất vững vàng yên tâm, hắn tin chắc nếu mình thổ lộ, Khổng Nhược Khuê sẽ hạnh phúc gật đầu.
Nhưng khi Trần Thuật xuất hiện, hắn mới phát hiện ra cô gái tưởng chừng gần trong gang tấc thì ra xa xôi đến vậy, hắn mới tỉnh ngộ mình thích ...
Không, mình yêu cô gái ấy nhiều như thế.
Chỉ cần nghĩ tới ngày nào đó không còn cô gái đó ở bên, cảm giác như trái tim mình bị khoét mất vậy.
Hắn không muốn buông tay, không muốn cô gái đó bị người ta cướp mất như vậy, hắn nhất định phải làm gì đó.
“ Cậu biết phép thuật à?” Bạch Khởi Nguyên đột nhiên hỏi một câu không hiểu ra sao:
“ Anh nói cái gì?” Trần Thuật tưởng mình nghe chưa rõ:
“ Nếu không vì sao Khổng Khuê lại đối xử với cậu đặc biệt như thế?” Bạch Khởi Nguyên vẫn si mê nhìn về phía Khổng Nhược Khuê rời đi, mặc dù đã không thể nhìn thấy cô nữa rồi:
“ Đúng là đặc biệt thật.” Trần Thuật gật đầu, chuyện này tới y còn lấy làm lạ:
“ Cho nên tôi mới không hiểu, cậu có biết chúng tôi đã ở bên nhau bao năm không? Cậu có biết chúng tôi cùng nhau trải qua chuyện gì không? Vì sao cậu lại đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của cô ấy ... “ Bạch Khởi Nguyên mặt u ám hỏi: ” Rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy, vì sao cậu làm được chuyện tôi không làm được.”
Trần Thuật trải qua chuyện này rồi, cho nên rất đồng cảm: ” Tôi chân thành với cô ấy.”
“ Cậu nói tôi đối xử với cô ấy chưa đủ chân thành sao?”
“ Chuyện này anh tự nghĩ xem.”
Bạch Khởi Nguyên lắc đầu: ” Tôi đã làm tất cả mọi điều vì cô ấy rồi.”
“ Nhưng khi làm những điều ấy, anh có nghĩ tới trao đổi ngang giá không? Ví như anh làm những việc này, sẽ có được cái gì, sẽ tổn thất cái gì? Anh có nghĩ thế không?” Trần Thuật đoán:
“ Bất kỳ ai cũng có suy nghĩ ấy, đó là thực tế. Chẳng lẽ cậu không phải cũng thế sao? Cậu vì cô ấy mà làm nhiều việc như thế, từ xử lý ổn thỏa xung đột với CE, tìm kẻ hãm hại cô ấy, rồi lại giúp cô ấy thành đại diện giày thủy tinh, chẳng lẽ không phải vì muốn có được gì đó từ cô ấy.” Bạch Khởi Nguyên hỏi ngược lại:
“ Không.” Trần Thuật trả lời: ” Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô ấy thấy, trước kia cô ấy lựa chọn tin tưởng tôi là điều chính xác. Tôi không phụ sự tín nhiệm của cô ấy.”
Bạch Khởi Nguyên hoài nghi: ” Chỉ vì cô ấy giúp cậu có được một công việc?”
“ Chỉ vì cô ấy giúp tôi có được công việc này.” Trần Thuật khẳng định lần nữa, thái độ trịnh trọng: ” Có lẽ anh cũng biết hoàn cảnh của tôi khi đó rồi, tôi không dấu anh, khi đó không công ty nào ở Hoa Thành nhận tôi, họ đều ngại ảnh hưởng của Hoa Mỹ, nên Đông Chính là lựa chọn cuối cùng của tôi, là hi vọng cuối cùng, nếu không tôi chỉ còn cách cúi mặt rời khỏi Hoa Thành này, sự tín nhiệm của cô ấy giúp tôi có động lực đứng dậy.”
“Giống như khi anh cô độc đi một mình trong mưa gió, đột nhiên có một người đưa ô che cho anh, anh biết đó là chuyện ấm lòng thế nào không?”
“ Có lẽ tôi hiểu rồi.” Bạch Khởi Nguyên trầm tư một lúc, lại hỏi: ” Tình yêu với cậu là gì?”
“ Tình yêu à?” Lần này tới lượt Trần Thuật trầm ngâm, là người mê sách từ nhỏ, là tác giả, câu hỏi y từng đọc, từng nghe vô số lần, nhưng khi thực sự đối diện với nó, vẫn thấy đây không phải là câu hỏi dễ trả lời: ” Tình yêu là ... Khi tôi thích cô ấy, cô ấy dù có uống rượu, hút thuốc, xăm mình thì cô ấy vẫn là cô gái tốt. Một cô gái tốt, không hút thuốc uống rượu, xăm mình, nhưng tôi vẫn không thích cô ấy ... Yêu chính là bản thân tình yêu.”
“ Nghe cũng có vẻ hợp lý.”
“ Tôi từng yêu, từng bị tổn thương rất nặng nề, trải qua lần đó, coi như tích lũy được chút kinh nghiệm rồi.”
“ Không nghi ngờ nó sao?” Bạch Khởi Nguyên lại hỏi:
“ Không, tôi chưa từng nghi ngờ tình yêu, chỉ vì cô gái kia không đủ yêu tôi thôi.” Nếu vì Lăng Thần mà mất niềm tin vào tình yêu, nếu vì Lăng Thần mà nghi ngờ cả cô gái khác, Trần Thuật thấy như thế thật ấu trĩ:
Lăng Thần thực sự thích y được bao nhiêu? Sau này Trần Thuật nghĩ lại rất nhiều. Năm đó khi còn học đại học ở Thượng Hải, y là hội trưởng hội học sinh, chắc chắn là một trong số nam sinh nổi bật nhất, Lăng Thần là người chủ động theo đuổi tấn công y, và cô gái xinh đẹp quyết tâm như thế theo đuổi, Trần Thuật xiêu lòng.
Hai người họ thành cặp đôi nức tiếng nhất trưởng, Lăng Thần rất thích nắm tay y đi dưới ánh mắt hâm mộ của người khác.
Cô ấy có tính toán …
Bạch Khởi Nguyên mỉm cười, nâng cốc cà phê hướng về phía Trần Thuật: ” Tôi tin tưởng vào tình cảm của mình với Khổng Khuê, tôi yêu cô ấy, không thua đâu.”
Trần Thuật cũng nâng cốc, thực sự có thêm không ít thiện cảm với hắn, tuy vậy chuyện nào ra chuyện nấy, không chỉ có bề ngoài quân tử: ” Tôi cũng thế.”
Bất ngờ cái xe cà phê mà Bạch Khởi Nguyên mang tới không chỉ cung cấp các loại cà phê xay, còn có rất nhiều kem, bánh ngọt. Thi thoảng lại có nhân viên công tác tranh thủ tới uống cà phê ăn bánh, hoặc mấy cô gái đi ra ăn kem.
Phải nói Bạch Khởi Nguyên suy nghĩ rất chu đáo, nên không có gì lạ khi toàn bộ đoàn quay chụp đều có thiện cảm với hắn. Đã thế thi thoảng còn có mấy cô gái tới xin chữ ký, cùng chụp ảnh chung để đăng lên khoe bạn, Bạch Khởi Nguyên rất lịch thiệp, không từ chối một ai hết.
Điều này làm Trần Thuật thấy rất khó ở, mình cũng đẹp trai lắm cơ mà, sao không ai tới chụp ảnh xin chữ ký ... Hơn nữa, mình còn là biên kịch, thuộc loại ... sắp nổi tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận