Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 413: Đẹp trai làm hại mình rồi

“ Anh tỉnh rồi à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai:
Trần Thuật gian nan quay đầu nhìn, thấy Khổng Nhược Khuê mặc bộ đồ thể thao màu trắng, má đỏ hồng vì vừa vận động mạnh, trán lấm tấm mồ hôi, một bên tai còn đeo tai nghe.
Khổng Nhược Khuê tham ăn, là đồ tham ăn điển hình.
Khi cô không quản được cái miệng thì phải ra sức vận động, hôm nay cơm nước thịnh soạn ngon lành, Trần Thuật thấy cô gặm sườn say sưa. Vì khống chế thể trọng, thời gian tới cô sẽ phải liều mạng tập luyện, tới khi cảm giác tiêu hao toàn bộ năng lượng của số thức ăn đó mới khôi phục cường độ bình thường.
“ Ừm, tỉnh rồi.”
Trần Thuật có chút hoảng loạn thu hồi ánh mắt, vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, không biết Khổng Nhược Khuê xuất hiện ở cửa, mình nhìn chằm chằm bức ảnh kia, hẳn bị cô ấy thấy rồi.
Vì thể hiện mình vẫn bình thường, y kiếm chuyện để nói: ” Em đi tập thể dục à?”
Nói ra một cái liền hối hận.
Câu này không phải là thừa thãi à, ai chả thấy Khổng Nhược Khuê vừa tập thể dục về.
Khổng Nhược Khuê trầm tư: ” Có phải có chuyện gì muốn nói với em không?”
“ Không, chúng ta có gì mà nói chứ?”
Trần Thuật lại muốn tát mình, trời ơi mình nói cái gì ngu thế, không phải thừa nhận chột dạ à?
Khổng Nhược Khuê cười thật sáng lạn, vén sợ tóc rũ xuống trước trán: ” Em đi tắm trước, lát nữa chúng ta nói chuyện.”
“ Ừ, anh đợi em.” Trần Thuật ngồi ngây trên giường, bỗng dưng lại khẩn trương:
Tranh thủ lúc Khổng Nhược Khuê tắm rửa, Trần Thuật đã dự liệu những khả năng có thể xảy ra.
Nghiêm trọng nhất là bị cô bắt nạt cả đời, điểm này thì Trần Thuật đã tích lũy đủ kinh nghiệm bị bắt nạt phong phú lắm rồi, y thấy mình kháng cự được.
Nhưng làm Trần Thuật tủi thân vô cùng là, vì sao mình phải suy nghĩ những vấn đề này.
Mình có còn là thằng bé thường xuyên bị cô ấy bắt nạt đâu, mình chẳng phải là đại minh tinh cố ý che giấu thân phận tiếp cận, mình chẳng phải ... Là người giấu giếm bí mật, vì sao mình phải nghĩ những vấn đề này.
Đáng lẽ mình chỉ cần nằm im ở đây, đợi cô ấy tới cho mình một lời giải thích chứ, bất kể là cô ấy có lý do và kiếm cớ gì, che giấu vụng về yếu kém ra sao, mình chỉ cần gật đầu, ôm cô ấy vào lòng "anh tin em".
Thế là xong, mình quá vĩ đại.
Thế quái nào mà mình lại phải lo lắng?
Nghĩ thông rồi, Trần Thuật lần nữa cầm cốc đầu giường lên uống, nhưng mà nước bên trong bị y uống sạch.
Đây có phải là điềm chẳng lành không?
Khổng Nhược Khuê đẩy cửa đi vào, lúc này cô đã thay áo ngủ lụa đen rộng rãi, tóc xõa xuống mặt, vì chưa sấy khô, dính bết lên vai, thi thoảng có nước nhỏ xuống.
Trần Thuật vội nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, cắm điện nói với Khổng Nhược Khuê: ” Em ngồi xuống, anh sấy tóc cho, để tóc ướt bị đau đầu đấy.”
Khổng Nhược Khuê nghe lời ngồi xuống, Trần Thuật ra sau lưng sấy tóc cho cô, khi y luồn tay vào mái tóc cô rẽ tóc ra, cô ngọ nguậy cười khanh khách: ” Ngứa.”
“ Lát nữa là xong.”
“ Anh thấy bức ảnh kia rồi à?”
“ Không thấy.”
“ Thấy rồi, ảnh vốn để ở bên trái quả cầu thủy tinh, giờ bị anh đặt sang phải.”
Trần Thuật cả kính: ” Em nhớ cả những cái đó à?”
Khi nhìn thấy bức ảnh đó, Trần Thuật sững sờ tới hai phút sau đó lại cầm lên nhìn thật kỹ, xem xong thần không biết quỷ không hay để vào chỗ cũ ... Ít nhất y nghĩ thế.
Vậy mà chi tiết thay đổi nho nhỏ như vậy cũng bị cô ấy nhận ra, bạn gái mình kinh dị tới cỡ nào, chẳng lẽ cô ấy chính là thiên tài với ký ức siêu phàm trong truyền thuyết.
“ Đương nhiên là nhớ, tối hôm qua em cố ý xếp ở góc độ đó cho dễ nhìn mà.” Khổng Nhược Khuê dương dương đắc ý:
Thật là câm nín luôn, thì cô ấy cố ý bày như thế, sau đó mượn cớ dẫn mình vào khuê phòng tham quan, rồi ra ngoài gọi điện thoại, dụ dỗ mình phạm tội ... À, không phải.
Cô ấy muốn nói với mình tất cả.
Nghĩ thông rồi động tác Trần Thuật càng nhẹ nhàng, như sợ rụng bất kỳ sợi tóc nào của cô.
“ Anh thực sự không nhận ra à?” Khổng Nhược Khuê đợi mãi không thấy Trần Thuật tỏ thái độ, đành phải lên tiếng hỏi:
“ Không nhận ra.” Trần Thuật lắc đầu: ” Thay đổi nhiều quá, em trước kia và bây giờ căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau. Rất khó đem em khi đó dung nhập vào con người bây giờ, và ngược lại.”
“ Đúng thế, khi bé em vừa béo vừa xấu, suốt ngày chạy khắp nơi trong thôn, phơi nắng tới đen xì xì.”
Khổng Nhược Khuê nghĩ tới chuyện hồi nhỏ, miệng cười ngọt dịu, khi đó cô như đứa con trai, lên núi bắt thỏ, xuống sông mà cá, leo cây đánh nhau, chuyện gì cũng do cô cầm đầu. Còn chuyên môn dẫn một đám tiểu cô nương đi tìm bọn con trai chuyên bắt nạt nữ sinh, đánh cho chúng ôm đầu bỏ chạy khắp nơi.
Nghịch ngợm hoạt bát vận động nhiều cô ăn cũng rất khỏe, mặt tròn xoe, bụng tròn xoe, cánh tay to hơn bọn con trai, thể trọng nặng hơn, bọn chúng không phải đối thủ.
“ Em toàn bắt nạt anh.” Trần Thuật tính xổ: ” Anh không hiểu, vì sao năm xưa em cứ bắt nạt anh, anh không chơi với đám Lý Tiểu Hổ, cũng không bắt nạt con gái như đám Triệu Tiểu Siêu.”
“ Vì anh đẹp trai.” Khổng Nhược Khuê tiết lộ chấn động:
“ Hả?” Trần Thuật dở khóc dở cười, lý do kiểu gì thế:
“ Khi em mới chuyển tới, thấy bọn con trai trong lớp vừa quê vừa bẩn, lại còn hay bắt nạt nữ sinh, bọn chúng thấy em là người mới, càng bắt nạt. Chỉ có mỗi anh là ngày nào cũng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, ngồi một chỗ nhã nhặn, chăm chỉ đọc sách.”
Khổng Nhược Khuê mặt đầy hoài niệm: ” Khi đó em rất muốn làm bạn với anh, nhưng mà anh kiêu ngạo không thèm để ý tới em, em không biết phải gây chú ý với anh thế nào, không biết phải nói gì làm gì, thế nên đành mỗi ngày bắt nạt anh.”
Trần Thuật khóc không ra nước mắt.
Mình ngoan ngoãn ngồi đó thôi cũng rước lấy họa, mình trêu chọc vào ai chứ?
Đẹp trai làm hại mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận