Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 273: Bạch Khởi Nguyên thương tâm (1)

“ Có cám dỗ hay không tôi không biết.” Trần Thuật vội sửa sai, mặt rất ngây thơ: ” Khi đó tôi chỉ chuyên tâm trình bày phương án của mình, không chú ý cô ấy ăn mặc thế nào?”
Vậy chắc là đủ thoát nạn nhỉ?
“ Thế à? Không chủ ý người ta ăn mặc gì mà nói người ta xinh đẹp, vóc dáng tốt?” Khổng Nhược Khuê cao giọng:
“ Lịch sự thôi, đó hoàn toàn là vì phép lịch sự.” Trần Thuật giơ tay lên trời thề thốt: ” Nếu cô hỏi Bạch gia, anh ấy chắc chắn cũng trả lời như thế. Chẳng lẽ lại đi chê một cô gái mình quen, vậy là không hay, Bạch gia, anh nói có phải không?”
Bạch gia rất thương tâm.
Tôi là người sống sờ sờ ở đây, em lại lấy danh nghĩa hỏi tội để tính tứ với người ta, hai người có nghĩ tới cảm thụ của tôi không? Tôi không hứng thú với dung mạo vóc dáng của Miya, tôi bất mãn với hành vi của hai người.
Bạch Khởi Nguyên lắc đầu, điềm đạm nói: ” Tôi chưa gặp Miya, rất khó đánh giá chuẩn xác về dung mạo vóc dáng cô ấy. Nhưng mà nếu là cô gái đã khiến tổng giám Trần, dốc hết bản lĩnh ra thể hiện như thế, cùng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, hẳn phải là rất có sức hút.”
“ ...” Trần Thuật sững sờ, mình vác đá đập chân mình mất rồi:
Qua vài lần tiếp xúc, y biết Bạch Khởi Nguyên là nam nhân rất thích thể diện, chú trọng bề ngoài, đóng gói hình ảnh thần tượng vô cùng nghiêm trọng.
Thích thể hiện ra mình là loại quân tử hòa nhã tất cả mọi người.
Hắn không bao giờ gièm pha trước mặt người khác, càng không nói xấu các cô gái, nó không hợp hình tượng của hắn.
Cho nên Trần Thuật mới thuận miệng hỏi thế để Bạch Khởi Nguyên khách khí khen một câu.
Ai mà ngờ cái tên này có một mặt giảo hoạt như vậy, chẳng những nhẹ nhàng gạt cái nồi đen Trần Thuật ném tới sang, lại còn úp chuẩn xác lên đầu y, làm y hết đường thoát.
Tên này bây giờ không phải Bạch Khởi Nguyên, mà là Thang Đại Hải nhập hồn rồi.
Không ngờ khi Trần Thuật bị dồn vào đường cùng Khổng Nhược Khuê lại đưa tay ra nắm lấy tay y: ” Tôi tin anh, tôi biết anh và Miya chỉ tiếp xúc vì công tác, không phải vì tình cảm riêng, đương nhiên nếu có cũng không sao.”
“ Không có, chắc chắn là không có.” Trần Thuật khẳng định không có lấy nửa giây do dự, thế hiện ý chí cực kỳ kiên định:
Bạch Khởi Nguyên chỉ muốn phất tay bỏ đi, nếu như hắn không quá yêu Khổng Nhược Khuê thì hắn đã làm thế rồi.
Nói đi, đây là loại chuyện gì chứ, Khổng Nhược Khuê hoài nghi Trần Thuật có quan hệ thân mật với cô gái khác, mình phụ họa vài câu, cô ấy nhảy ra nói "tôi tin anh".
Em không tin y, em chỉ không thích anh mà thôi.
Anh đâu có ngốc.
Bạch Khởi Nguyên gia cảnh dư dả, cha là doanh nhân, mẹ là giáo viên dạy nhạc, từ nhỏ đã có được giáo dục ưu tú và hưởng thụ cuộc sống sung túc.
Hắn thích xem ti vi, hắn hâm mộ những chủ trì tiết mục có thể tự tin đứng trước ống kính nói chuyện, đến khi thi đại học, hắn không phụ kỳ vọng của mọi người, hắn đỗ vào chuyên ngành chủ trì của Đại học Truyền thông Trung Quốc.
Khi hắn đang nỗ lực phấn đấu thành một người chủ trì ưu tú thì thân hình vóc dáng xuất chúng, được tạp chí mời chụp ảnh, cuối cùng dần dần tiến vào giới điện ảnh, thành nghệ sĩ cấp quốc dân như hiện giờ.
Có người nói cuộc đời là đường cong lên xuống, có gió xuân thuận hòa cũng có mưa thu tiêu điều, có mùa hè rực nắng cũng có mùa đông ảm đạm. Nhưng cuộc đời Bạch Khởi Nguyên tới giờ chưa từng có mưa thu cùng đông lạnh, đường cong kia cứ một mực đi lên, chưa bao giờ xuống.
Đó là một phần nguyên nhân tạo nên tính cách ôn hòa điềm tĩnh của hắn.
Nhưng lần này Bạch Khởi Nguyên tổn thương rồi, hắn chưa bao giờ bị người ta ngó lơ như vậy, cảm tưởng mình thành người thừa ở nơi này.
Đúng lúc này Tĩnh Tĩnh mang tới hai cốc cà phê.
Cốc thứ nhất đưa Khổng Nhược Khuê, cốc thứ hai đưa Trần Thuật, khi Bạch Khởi Nguyên còn lo mình chơi lớn như vậy mà còn phải đi lấy cà phê thì Quách Húc Nhiễm đưa một cốc cà phê tới: ” Bạch gia, tôi mượn hoa hiến Phật mời anh một cốc cà phê.”
“ Cám ơn.” Bạch Khởi Nguyên nhận lấy cốc cà phê, trong lòng thở phào, nếu không có cô trợ lý này, hai người kia uống cà phê còn mình đứng trơ ra đó à?
Thế nên ánh mắt hắn nhìn Tĩnh Tĩnh rất không hài lòng, dựa vào thân phận phải đưa cốc cà phê đầu tiên cho hắn mới đúng, dù vì Khổng Nhược Khuê là "chủ" trực tiếp thì hắn cũng phải có cốc cà phê thứ hai chứ.
Còn Tĩnh Tĩnh thì tâm tư rất đơn giản, cô đi lấy cà phê cho Khổng Nhược Khuê và Trần Thuật, thế nên về thì cô đưa hai người đó, còn định chạy chuyến nữa, không ngờ Quách Húc Nhiễm giúp rồi.
Đơn giản vậy thôi.
Ba người uống cà phê nói chuyện trong giới giải trí, chủ yếu bình luận các bộ phim mới xem thời gian qua, diễn xuất của các đồng nghiệp. Đây là ưu điểm của Bạch Khởi Nguyên và Khổng Nhược Khuê, dù có vị trí vững chắc, song vẫn nỗ lực cải thiện bản thân.
Trần Thuật thân là biên kịch, cho nên có góc nhìn khác về những bộ phim kia, bởi thế ba người trò chuyện rất hợp ý.
Uống hết cà phê, trợ lý đạo diễn tới nhắc Khổng Nhược Khuê đến lúc tiếp tục quay phim.
Khổng Nhược Khuê đặt cốc cà phê xuống bảo Trần Thuật: ” Đợi tôi nhé.”
“ Được.” Trần Thuật nhận lời, kèm một khẳng định chắc nịch: ” Tôi không đi đâu.”
Không Nhược Khuê lại quay sang Bạch Khởi Nguyên: ” Khởi Nguyên anh bận rộn như thế vẫn bỏ thời gian tới đây làm em rất cao hứng, nhưng mỗi này anh nhiều lịch trình như vậy, em cũng áy náy lắm, nếu anh bận cứ đi đi.”
“ Anh không về đâu.” Bạch Khởi Nguyên chuyến này quyết mặt dày rồi, bằng vào cái gì em bảo Trần Thuật ở lại đợi em, còn bảo anh về: ” Cõi đời tạm được chút nhàn một hôm, khó khăn lắm mới thuyết phục được Đằng Vân cho nghỉ nửa ngày, sao có thể về sớm như vậy? Về rồi cô ấy lại an bài cho anh đống lịch trình vĩnh viễn không bao giờ hết à? Em cứ đi làm việc đi, anh ở đây trò chuyện với tổng giám Trần.”
“ Vậy hai người nói chuyện nhé.” Khổng Nhược Khuê trước khi dẫn hai trợ lý đi quay phim còn nhìn Trần Thuật một cái đầy hàm ý:
Bạn cần đăng nhập để bình luận