Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 280: Thoái hôn ! Ép hôn ! (2)

“ Bà xã, em sao không, cố lên, anh đưa em tới bệnh viện.” Thang Nghênh Thành vội vàng đỡ lấy vợ, quát con thằng con lóng ngóng chân tay ở bên chẳng được tích sự gì: ” Đứng ngây ra đó làm gì, mau mau chuẩn bị xe đi.”
“ Không đi.” Lý Nham thở nặng nhọc, xua tay: ” Cứ để em chết cho rồi. Sống làm gì chứ? Sớm muộn gì chẳng bị nó làm tức chết, chẳng thà chết sớm cho rồi.”
“ Mẹ, mẹ đừng kích động, có gì nói tử tế, mẹ muốn thế nào con nghe mẹ hết.” Thang Đại Hải sợ tới toát mồ hôi, hắn có thể nhận ra, lầy này mẹ phát bệnh thật, không phải giả, cuống lên nói:
“ Lần nào con cũng nói câu này, kết quả thế nào?” Lý Nham không tin:
“ Lần này con nhất định con sẽ nghe lời mẹ, nhất định.” Thang Đại Hải thề thốt:
Bệnh của Lý Nham đỡ hơn một chút, sắc mặt còn kém lắm: ” Thứ nhất, nghi thức đính hôn không thể hủy bỏ. Thứ hai, con phải đối xử tốt với Vũ Khiết, sau này không được nói tới chuyện thoái hôn nữa.”
Thang Đại Hải gượng gạo nói: “ Mẹ, mẹ vô lý quá, chuyện có hủy lễ đính hôn hay không phải do con quyết định, lần này con có nói gì đâu? Là cô ta muốn hủy đấy chứ, giờ con có đồng ý cũng có tác dụng gì?”
“ Nếu ngay từ đầu không phải con làm ầm ĩ lên không muốn cưới thì làm gì có chuyện con gái nhà người ta không muốn gả bây giờ? Con nghĩ con là cái gì? Trước kia con đổ lỗi cho người ta, giờ con vẫn đổ lỗi cho người ta ... Con có phải là nam nhân không? Con thấy mình có đáng mặt nam nhân không hả?” Lý Nham liên tục chất vấn:
“ Con ... “ Thang Đại Hải á khẩu không nói được gì:
Lý Nham đẩy chồng ra, hết lời khuyên Thang Đại Hải: ” Con chỉ cần lấy ra nửa bản lĩnh tán gái của con, không, không, chỉ cần một phần ba thôi là có thể cưới được Vũ Khiết rồi.”
“Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai, nữ nhân là phải dỗ dành ... Dỗ dành không phải là gạt, con phải lấy lòng thành ra đổi được lòng thành của người khác, nữ nhân ở mặt này mẫn cảm lắm, con tốt với nó không, nó biết, con thích nó không, nó hiểu.”
“Con nghĩ xem, Vũ Khiết xinh đẹp như thế, giỏi giang như thế, nó muốn cưới chồng, con nghĩ thiếu người theo đuổi nó chắc?”
“ Mẹ, cũng phải nghĩ tới cảm thụ của cô ấy chứ, con đem trái tim mình ra, cô ấy không nhận thì sao?” Thang Đại Hải quanh co tìm kế hoãn binh:
“ Không có chuyện đó.”
“ Chẳng may cô ấy không muốn thì sao, con nói là chẳng may ...”
“ Thế à?” Lý Nham nghiêm mặt: ” Nếu Vũ Khiết không cần, mẹ giới thiệu cho con cô gái khác.”
“ Mẹ ... Được rồi, con lên lầu đây ...” Thang Đại Hải còn định tranh luận, cuối cùng lại thôi, rót cho mẹ ngụm nước rồi mệt mỏi về phòng:
Phòng khách rơi vào im lặng.
Chuyện tới mức này, dù là người cực kỳ chủ trương hôn nhân hai nhà là Thang Nghênh Thành cũng không tha thiết gì nữa: ” Bà xã, hay mình thôi đi, chuyện tình cảm để bọn nhỏ tự quyết định cho rồi, ép uổng thế này, e lại thành không hay, lúc đó hai nhà cũng khó nhìn mặt nhau.”
Lý Nham không chịu: “ Để nó tự quyết định à, nó bao tuổi rồi mà còn lông ba lông bông không chịu sống nghiêm chỉnh? Em muốn để mặc nó lắm, nhưng anh em nếu bỏ mặc thì nó thành cái gì?”
“ Nó làm thế cũng là vì muốn chúng ta bớt lo.” Thang Nghênh Thành thở dài, từ khi cô bé kia xảy ra chuyện, con trai ông đầu tiên là hai năm đầu nhốt mình trong nhà, ngay cả sân cũng không ra nửa bước, về sau vợ ông khóc lên khóc xuống, Thang Đại Hải mới ra khỏi nhà, nhưng sau đó thành bộ dạng này:
“ Nó càng làm thế, em càng lo.... Anh có biết không, nó thay bạn gái như thay áo, em cũng đã gặp mấy cô bé đó hỏi chuyện, anh xem đi ...” Lý Nham lấy di động ra mở mấy bức hình:
“ Xem cái gì?” Thang Nghênh Thành kinh ngạc, trong máy của vợ ông có hình của bảy tám cô gái khác nhau, chả lạ, con trai ông thành tên lãng tử phong lưu, chơi bời đàng điếm nức tiếng Hoa Thành rồi, chỉ là càng nhìn càng linh cảm không lành, giọng run run: ” Có phải … mấy cô gái này đều hơi giống nhau không?”
Những có gái đó có cao có thấp, có tóc dài tóc ngắn, nhưng khuôn mặt bảy tám phần giống nhau, đều giống một cô gái.
Cô gái đó đáng lẽ đã là con dâu của họ.
Nhạc Tĩnh!
“ Chứ con sao nữa, anh nghĩ vì sao em lại sốt ruột như vậy, sống chết ép nó lấy vợ? Chúng ta cho nó bao nhiêu thời gian rồi, nó có khá hơn chút nào không? Còn càng ngày càng bừa bãi ....”
“Nếu nó thực sự là đứa lăng nhăng em mặc nó rồi, chơi mãi rồi rồi một ngày cũng chán, nhưng nó làm trò đó, anh bảo em yên tâm thế nào ... người chết đâu thể sống lại, nó cứ mãi như thế …” Lý Nham nói tới đó tim đau từng cơn, nhưng những lúc như vậy bà không bao giờ lộ ra cho chồng con lo, những lần bà phát bệnh đâu phải toàn là giả: ” Muốn trị vết thương bên trong thì xé vết xẹo ngoài ra đã ...”
“ Chỉ là phía Vũ Khiết ... Anh thấy lần này con bé kiên quyết lắm, xem ra thực sự là không có chút cảm tình nào với Đại Hải.” Thang Nghênh Thành bần thần, giờ đã hiểu hành vi của con trai rồi, càng hiểu càng lo, nó chưa bao giờ vượt qua được nỗi đau trong quá khứ, song chỉ tán đồng với vợ một nửa: ” Hay là hỏi con bé nhà khác, Tiểu Mễ nhà Lão Hoàng từ Mỹ về, tuổi nó ngang với Đại Hải đấy, có khi kiếm đứa táo bạo chủ động hơn, con bé nhà Lão Tạ cũng là đứa trầm tính nội tâm.”
“ Anh chỉ biết làm ăn, con anh chỉ biết làm trò hề, biết cái gì?” Lý Nham khinh thường: ” Em ở nhà một mình xem bao nhiêu phim tình cảm, nam nữ chính bao giờ chẳng bắt đầu bằng đấu khẩu, cãi vã nhau, nếu thực sự không thích, chúng nó coi nhau như không khí, chẳng thèm ngó ngàng gì tới nhau rồi.”
“ Kinh nghiệm của em từ phim à?” Thang Nghênh Thành hết nói:
“ Thế anh nghĩ từ đâu ra, của em chắc? Người ta chưa hiểu yêu đương là gì thì bị anh lừa lên giường rồi, sau đó có Đại Hải, lúc đó cái gì cũng đã muộn.”
Thang Nghênh Thành không nói được gì luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận