Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 272: Tất cả là tại Vương Tín

“ Là do phía CE trực tiếp liên hệ với tôi.” Trần Thuật trả lời: ” Có lẽ do sự kiện lần trước giúp hai bên tạo dựng tình hữu nghị rồi, cho nên phía CE gọi điện cho tôi trước để thăm dò ý kiến, nếu cô Khổng Khuê không bị vướng bởi các lịch trình khác, sẽ có đội ngũ thương vụ của họ liên hệ với chị Thiều.”
“ Ra thế, tức là phía CE mới chỉ có ý hướng như vậy thôi, rất có thể họ còn liên hệ với nhiều người khác.” Bạch Khởi Nguyên gật gù, CE là một thương hiệu đồ xa xỉ mới nổi, song với tiêu chí đồ xa xỉ với giá phải chăng cực kỳ được lòng giới trẻ, nếu bọn họ muốn Khổng Nhược Khuê làm đại diện Châu Á, đây là cơ hội tốt giúp cô nâng tầm ảnh hưởng: ” Tiểu Khuê, anh thấy em nên cân nhắc cơ hội này đấy, đừng bỏ lỡ.”
Khổng Nhược Khuê dù có ít bọn chen tới mấy, nhưng cơ hội này tương đương với sự thừa nhận của thị trường quốc tế với cô, chứng minh vai diễn của cô ở lại trong lòng người khi sức nóng bộ phim qua đi.
Tuy thế không thể có chuyện phía CE lại chủ động như thế, trong khi trước đó có ý thay thế cô, khiến Không Nhược Khuê ngờ vực: ” Tổng giám Trần lại làm gì rồi?”
“ Tôi thực sự không làm gì cả.” Trần Thuật khiêm tốn: ” Chỉ kiến nghị với họ một phương án quảng bá sản phẩm thôi.”
“ Phương án quảng bá sản phẩm?” Bạch Khởi Nguyên không tin: ” Bọn họ là thương hiệu quốc tế, có bộ phận thị trường của mình, sao lại cần cậu lập kế hoạch?”
Khổng Nhược Khuê cũng có chút nghi hoặc, cô là người trực tiếp hợp tác, cho nên hiểu sự tự đại của thương hiệu quốc tế này, gọi là hợp tác, kỳ thực họ ra phương án, còn bên B phải hoàn toàn phối hợp, bọn họ sẽ không nghe bất kỳ kiến nghị nào cả.
Mặc dù bề ngoài bọn họ luôn hết sức lịch sự, nhưng sự ngạo mạn từ tận xương tủy đó khiến người khác cực kỳ không thoải mái.
Vậy sao họ lại tiếp nhận phương án của người ngoài?
“ Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết à?” Khổng Nhược Khuê nhíu mày hỏi:
“ Cô còn nhớ Miya không?”
“ Miya à? Ò, là thứ ký của ông Franco đúng không?”
“ Đúng thế.” Trần Thuật mỉm cười: ” Cô Miya có mời tôi ăn cơm, khi nói chuyện về phương án hợp tác mới giữa hai bên, thuận tiện nói tới mấy yếu tố quan trọng nếu CE muốn đứng vững chân ở Châu Á, vì văn hóa Á Âu dẫn tới khác biệt lớn về cách tiêu dùng.”
“Trong đó một điều trọng điểm là sách lược tuyên truyền và định giá so với Gucci, Armani, LV. Chúng tôi trò chuyện rất hợp ý, Miya và tôi cùng phân tích tiền đồ thị trường.”
“ Trung Quốc là quân chủ lực tiêu phí đồ xa xỉ phẩm của toàn Châu Á, làm tốt ở thị trường Trung Quốc là điểm tựa tốt, đánh được Trung Quốc là điểm tựa chính phục Châu Á.”
“Tôi vốn chỉ coi là cuộc trao đổi kinh nghiệm trong nghề với cô ấy thôi, Miya cũng nói cho tôi biết rất nhiều kinh nghiệm quảng bá sản phẩm ở Châu Âu. Không ngờ sau đó ngài Franco gọi điện cho tôi, nói ông ấy coi trọng ý tưởng của tôi, nói rất muốn nghe chi tiết kế hoạch, tôi tiện thể tiến cửa nghệ sĩ của Đông Chính. Sau thời gian họ liền gọi điện lại muốn tôi hỏi ý cô Khổng Khuê.”
Mặc dù Trần Thuật kể lại nghe có vẻ đơn giản, giống như gặp may, nhưng trong lòng Bạch Khởi Nguyên không bình tĩnh được.
Phải nói thế nào đây, tên này là một nhân tài, thậm chí là nhân tài hiếm có.
Đặc điểm lớn nhất là, y cực kỳ giỏi nắm bất thời cơ, biết tận dụng từng cơ hội nhỏ nhất, thúc đẩy nó diễn biến theo ý mình. Chỉ ăn cơm với Miya một bữa, mà giúp y có cơ hội tiếp cận với Franco, Bạch Khởi Nguyên không tin Trần Thuật vô tình, y nhất định có ý đồ, có tính toán, song lại để mọi chuyện phát triển theo hướng tưởng như tự nhiên, như thế đối phương ít đề phòng hơn khi tiếp nhận.
Kế hoạch của y không cần nghi ngờ, chắc chắn đưa ra yếu tố có lợi cho Khổng Nhược Khuê, tới khi đó mọi thứ thuận theo tự nhiên nữa thôi.
Hoặc có lẽ ngay từ đầu Trần Thuật và Miya ăn cơm nói tới đề tài này cũng là cố ý? Vì y muốn CE cuối cùng đem đại diện Châu Á cho Khổng Khuê.
Bạch Khởi Nguyên cáu tiết chửi trong lòng, tên ngu xuẩn Vương Tín, vì một nữ nhân tham hư vinh mà bỏ một tướng tài có khả năng chém tướng địch trong số thiên quân vạn mã, đúng là ngu xuẩn tới tột độ.
Tự tìm đường chết.
Không vì tên Vương Tín đó thì cũng không có chuyện này.
“ Thì ra là thế.” Bạch Khởi Nguyên tất nhiên không lặp lại sai lầm của Vương Tín, lấy thái độ lãnh đạo vỗ vai Trần Thuật: ” Nếu có thể lấy được quyền đại diện Châu Á của CE thì là công lớn, bất kể thế nào công ty sẽ thưởng cho cậu. Trở về tôi sẽ trao đổi với chủ tịch Lật, không thể nào để công thần của tập đoàn thất vọng.”
“ Cám ơn Bạch gia.” Trần Thuật khiêm tốn hơi cúi mình xuống, ở vị trí Bạch Khởi Nguyên nói ra câu này là nên làm, song với tư cách cá nhân không dễ dàng:
Khổng Nhược Khuê thì nụ cười rất khó đánh giá: ” Tổng giám Trần từng đi ăn với Miya à? Vậy mà tôi không biết đấy, đi ăn lúc nào thế?”
“ Khi đó chân cô bị thương, hành động bất tiện.” Trần Thuật vội thành thật trả lời: ” Tôi hết giờ làm mới đi.”
“ Ồ, vậy là ăn tối, tôi nhớ cô Miya rất xinh đẹp nhỉ?”
“ Vâng, rất xinh đẹp, cô ấy là con lai Âu Á, cho nên thừa hưởng ưu điểm cả hai chủng tộc.”
“ Vóc dáng cũng tốt.” Khổng Nhược Khuê gật đầu:
“ Vâng, chắc là thường xuyên luyện tập, trong bữa cơm tôi cũng cùng cô Miya nói chuyện này, cô ấy đánh giá các cô gái châu Á đặt nặng vào mỹ phẩm, còn phương Tây làm đẹp chú ý luyện tập hơn. Tôi nghĩ đây là nhận xét tương đối có lý.” Trần Thuật thấy cái này cũng đúng, Miya có nước da rám nắng khỏe khoắn, không giống cô gái Đông Á thích làn da thật trắng, khá bốc lửa:
“ Khi mặc đồng phục vào, có phải trông rất cám dỗ không?” Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật không chớp.
Rồi, nụ cười của Trần Thuật cứng đờ, y phát hiện mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Vừa rồi y chỉ nghĩ khoe khoang thành tích của mình trước mặt Bạch Khởi Nguyên, quên mất nữ nhân đều lòng đố kỵ rất mạnh.
Khen người ta xinh đẹp, lại khen người ta vóc dáng tốt, hai người lại đi ăn tối với nhau, vậy để chân to vào đâu?
Đúng là tội ác không thể tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận