Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 251: Cân nhắc thiệt hơn

Trần Thuật nghe Tô Âm nói cũng phải bất ngờ, chính y còn chưa có lòng tin lớn như thế vào Lý Như Ý: ” Cô Tô Âm đánh giá anh ta cao như thế sao? Theo như tôi biết giới giải trí đâu thiếu gì nam nhân đẹp trai?”
“ Nếu có cơ hội tiếp xúc với anh ấy, tổng giám Trần sẽ hiểu cảm thụ của tôi.” Tô Âm nháy mắt tinh nghịch:
“ Đúng là giới giải trí khắp nơi là nam thần, nhưng có thể đem lại cảm giác mềm mà không ngấy, lãnh đạm mà lại biết quan tâm, không phải là nhiều đâu.”
“ Nam thần bây giờ như sản phẩm sản xuất hàng loạt ấy, quá thiếu cá tính, loại như thế anh vơ đại một người, ai cũng như ai thôi, không cần đau đầu suy nghĩ.”
“Còn Lý Như Ý, từ lúc được Thang Đại Hải dẫn tới, tuy chỉ nói một hai câu, song không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của anh ấy, đó là thiên phú thu hút ống kính bẩm sinh, chúng ta hay gọi là chất nghệ sĩ, người như vậy hiếm có hơn nữa.”
“ Cô nói làm tôi cũng muốn gặp anh ta rồi đấy.” Trần Thuật nói tới đó thì di động rung lên, nhìn qua số rồi bấm từ chối luôn:
“ Sẽ có cơ hội.” Tô Âm đặt cốc nước xuống, vẻ mặt hài lòng: ” Nếu như chọn anh ấy vào vai Cố Thanh.”
“ Vậy là cô Tô Âm vẫn kiên trì dùng Lý Như Ý?” Trần Thuật hỏi lại lần nữa:
“ Tất cả vì hiệu quả tốt nhất trên màn ảnh.” Tô Âm khẳng định: ” Đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn chưa xác định, bản thân tôi cũng phải cân nhắc nhiều phương diện, đồng thời phải trao đổi chủ tịch Lật và tổng giám đốc Kim. Có thể cũng cần anh ấy tới thử vai nữa.”
Trần Thuật nheo cằm cân nhắc, cuối cùng gật đầu: ” Tôi hiểu rồi, tôi tôn trọng mọi lựa chọn của cô Tô Âm.”
Tô Âm nở nụ cười thật ngọt, đôi mắt nai chớp chớp: ”Anh có biết Khổng Khuê từ chối Lý Như Ý không?”
“ Khổng Khuê từ chối?” Trần Thuật "ngẩn" ra: ” Vì sao cô ấy lại từ chối, kịch bản này đã ở trong tay cô, cô ấy liên quan gì tới chuyện này?”
Tô Âm liền đem kể chuyện Thang Đại Hải định nhờ vào quen biết đi cửa sau như thế nào kể ra.
“ Ra thế, Khổng Khuê nếu như giao kịch bản này vào tay cô, hẳn là không muốn tham dự vào bất kỳ chuyện gì nữa.”
“ Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.” Tô Âm cười hì hì, giọng điệu thì rõ hoài nghi: ” Có điều tổng giám Trần Thực sự không biết gì à? Khổng Khuê không nói cho anh biết hay sao?”
Trần Thuật bật cười: ” Khổng Khuê gần đây bị thương nằm viện, cô ấy chắc chẳng có tâm trí để ý đâu ... Vả lại, sao cô ấy lại thương lượng với tôi chuyện này?”
“ Nói cũng phải.” Tô Âm nghe thế mới không hoài nghi nữa:
Quay phim là một quá trình rất dài, mỗi ngày ở phim trường nhìn thấy Lý Như Ý người được Khổng Nhược Khuê tiến cử ... Vậy bất kỳ hắn đẹp trai ra sao, trong lòng Tô Âm cũng đều không thoải mái.
Ở trong cái giới giải trí đầy cảm bẫy này, ai mà muốn để lộ nhược điểm của mình chứ? Khổng Nhược Khuê biết cô ta và mình chẳng ưa nhau, cho dù có đồng ý với Thang Đại Hải thì đứng ra nói giúp chẳng ích gì. Cô ta không tới còn được, cô ta mà tới tìm, mình nhất định sẽ không dùng Lý Như Ý, cho cô ta bẽ mặt.
Cái gai cũ còn chưa nhổ ra, chẳng lẽ lại đi đâm cái gai khác vào lòng à?
Trước tiên chưa nói Khổng Nhược Khuê có thực sự coi Trần Thuật là bạn không, hay chỉ vẻn vẹn là công cụ lợi dụng. Cho dù bọn họ có là bạn tốt đi chăng nữa, thậm chí có là người tình, là bạn trai, cô ta chắc chắn không muốn ở trước mặt Trần Thuật để lộ "chuyện mình không thể làm được."
Nghệ sĩ lên tới vị trí như họ, đặc biệt là nghệ sĩ nữ luôn là mục tiêu nhăm nhe của nhiều người, bạn bè là khai niệm khá không chắc chắn, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, một chuyện nhỏ không cẩn thận, có thể bị phóng đại tới vô hạn.
Vừa rồi không phải Khổng Nhược Khuê bị người ta hại đấy sao? Ai mà đề phòng hết nổi loại chuyện như vậy chứ? Nghĩ thôi đã lạnh lưng.
Trần Thuật thấy điện thoại trong túi lại rung, xem đồng hồ: ” Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi phải về công tác.”
Tô Âm hỏi: ” Còn chuyện nữa thôi, bản thảo của anh đến khi nào thực sự hoàn thiện?”
Trần Thuật còn chưa xong kịch bản của mình, suốt ngày bị phòng văn học thúc giục, tác giả mà không bị người ta thúc giục thì chưa phải là tác giả giỏi.
“ Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành.” Thời gian qua Trần Thuật mỗi ngày ở bên Khổng Nhược Khuê, lại còn cả lượng lớn công tác ở văn phòng, làm chuyện sáng tác bị chậm lại không ít, chưa kể y đang triển khai kịch bản mới: ” Tôi đã có ý tưởng trong đầu rồi, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể hoàn thiện.”
“ Hi vọng tôi là độc giả đầu tiên của tổng giám Trần.” Tô Am đưa hai tay lên đầu làm hình trái tim, giọng trẻ con: ” Tôi là fan trung thành của tổng giám Trần.”
Trần Thuật lại có kích động ôm cô gái này vào lòng xoa đầu một trận: ” E là có hơi chút khó khăn.”
“ Sao thế, chẳng lẽ còn ai quan trọng hơn tôi à?” Tô Âm làm bộ mặt, tôi rất tức giận:
“ Là phòng văn học.” Trần Thuật cười khổ: ” Bọn họ có quyền đưa ra ý kiến thẩm định cuối cùng, yêu cầu sửa chưa, tới khi kịch bản hoàn mỹ nhất mới giao cho cô Tô Âm. Thứ bán thành phẩm, tôi mặt mũi nào đưa cô xem chứ.”
Tô Âm chớp mắt đổi giận làm vui, nhún nhảy tiễn Trần Thuật đi, sau đó về chỗ cầm chai nước quả mút tiếp, đôi mắt linh động đảo qua đảo lại không rõ tính toán gì.
Trương Lâm đi vào, nhìn chai nước ngọt liền trách: ” Em uống ít nước quả thôi, béo đấy.”
“ Nhưng em có béo chút nào đâu?” Tô Âm giang tay xoay một vòng, quả thực thân hình không hề béo, thậm chí hơi gầy, cần tăng thêm ít mỡ mới được:
“ Thực sự là hâm mộ cái thể chất ăn thế nào cũng không béo của em đấy.”
Trương Lâm hâm mộ, cô mà ăn như Tô Âm, e là đã béo tròn rồi: ” Thái độ tổng giám Trần ra sao?”
“ Anh ta không đồng ý Lý Như Ý diễn Cố Thanh.” Tô Âm lại nhảy lên ghế sô pha ngồi khoanh chân, mặc dù tính cách hoàn toàn không giống bề ngoài, song diễn quá lâu rồi, phần nào đó nó nhập vào con người thật của Tô Âm: ” Anh ta lo mâu thuẫn nội bộ làm ảnh hưởng tới tiến độ cả hạng mục.”
“ Tổng giám Trần lo thế cũng phải.” Vương Lâm thuận tay dọn dẹp phòng, Tô Âm rất bừa bãi: ” Chỉ là vấn đề chúng ta cần suy xét còn phức tạp hơn, không thể không cân bằng quan hệ với Thang Đại Hải, nếu từ chối người ta thì khó có cơ hội hợp tác nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận