Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 418: Coi như chị đồng ý

Lão Gia nghe thấy tiếng động cũng chạy ra, nhưng mà phát hiện không có chỗ cho mình xen vào, chuyện có thể làm bị Lý Như Ý giành hết, ngay cả cao bạc hà do nhà làm mà bị hắn tìm thấy, xem ra còn thông thạo chỗ cất hơn mình.
“ Tiểu Ngu, có sao không?”
“ Có bị bỏng không?”
“ Con mệt rồi đấy, nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Vợ chết sớm, Lão Gia một mình nuôi Giang Ngu khôn lớn, mặc dù có tay nghề nấu ăn ngon, có thể cho con gái ăn no mặc ấm, nhưng dù sao là nam nhân, khi con gái lớn lên, không biết giao tiếp thế nào. Có thời gian dài thậm chí không biết phải nói gì với con gái, chỉ có thể mỗi ngày hỏi con thích ăn gì, tiền có đủ tiêu hay không?
Có nhiều việc, rốt cuộc cần người mẹ mới làm được.
Chính vì không hiểu, Lão Gia mới càng lo nhiều, lo rồi lại chẳng thể làm gì.
“ Cha, con không sao cả.” Giang Ngu mỉm cười với người cha lo lắng đi qua đi lại: ” Con nghỉ ngơi một chút là khỏe, cha cứ làm việc đi.”
“ Thực sự không sao chứ?” Lão Gia chưa yên tâm:
“ Thật ạ.”
Lão Gia dặn Lý Như Ý: ” Giúp tôi trông Tiểu Ngu, tôi bận xong đợt khách này đã.”
Hiện là giờ cao điểm ăn trưa, có nhiều khách đã gọi món rồi, ông cần phải làm mỳ cho khách.
“ Vâng.” Lý Như Ý luôn nói ít nhưng làm việc đáng tin cậy:
Lão Gia nhìn con gái lần nữa rồi sốt ruột vào bếp làm việc.
Nam nhân ngoại quốc kia vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ giống như vị khách bình thường, mọi chuyện xảy ra trước mắt không liên quan tới hắn, nhìn Lý Như Ý hết lòng chăm sóc Giang Ngu, lại nhìn Lão Gia lo âu hỏi han con gái.
Đợi trong quán yên tĩnh, mọi chuyện khôi phục như trước đó, hắn đi tới trước mặt Giang Ngu, dùng tiếng Pháp nói: ” Có bị thương không?”
“ Balbo, anh tới đây làm gì?” Giang Ngu ánh mắt bất thiện, cũng dùng tiếng Pháp trả lời:
“ Phải, anh tới làm gì? Anh chưa bao giờ nghỉ tới sẽ đặt chân đến quốc gia xa xôi này. Anh đã tới quê hương của em, ngồi trước mặt em thì tất nhiên là vì em rồi.”
“ Balbo, anh về đi, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” Giang Ngu dứt khoát nói: ” Tôi đã lựa chọn rời đi, là quyết định chấm dứt tất cả. Tôi có cuộc sống của mình, hi vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“ Cuộc sống của em à?” Balbo cười chế giễu: ” Jennie, em gọi đây là cuộc sống sao? Em nhìn đi, nhìn xung quanh em, cái quán cũ nát bẩn thỉu này, ruồi bay vù vù trên đỉnh đầu, chuột chạy qua chạy lại dưới chân, mỗi bát canh có không biết bao loại vi khuẩn, em gọi đó là cuộc sống à?”
“Cái bát mỳ em vừa đánh vỡ, mỗi bát bán bao nhiêu tiền? 5 hay 10 Đô la? Ồ, không, chỗ em không thanh toán bằng Đô la, mỗi ngày em bán được bao nhiêu bát mỳ?”
“Jennie, em vất vả bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu cực khổ mới thành bếp trưởng, em muốn vứt bỏ tất cả sao? Em muốn mặc cái tạp dề dính mỡ dơ hầy như cái quán này làm mỳ cả đời à?”
“ Balbo, im đi.” Giang Ngu nổi giận quát, sỉ nhục quán mỳ này, là sỉ nhục công sức cả đời của cha cô, đây là nơi cha con cô nương tựa vào nhau mà sống, người ta có thể sỉ nhục cô, nhưng không được phép sỉ nhục quán mỳ này:
Balbo không ngờ Giang Ngu lại kích động như vậy: ” Jennie, em hẳn là biết lý do anh tới đây ... Anh chẳng qua chỉ có chút dây dưa với cô gái mà anh còn chẳng nhớ nổi tên kia, giờ mọi vấn đề được giải quyết rồi.”
“ Em biết mà, cô gái mà anh yêu nhất là em. Cho nên lần này anh tới là đón em về, chỗ này thật khó tìm, anh phải nghe ngóng mãi mới tìm được em. Đi thôi, về với thế giới của chúng ta, đó chẳng phải lý do em rời nơi này tới Pháp sao?”
“ Balbo, anh đi đi, đây là nhà tôi, là nơi tôi sinh ra, nuôi tôi khôn lớn, tôi muốn sống ở nơi này.” Giang Ngu nhìn chằm chằm Balbo, kiên định nói: ” Tôi không đi đâu cả, giữa chúng ta đã hết rồi.”
Balbo có vẻ không chấp nhận điều này, giận dữ tới mặt đỏ gay: ” Hết rồi? Em biết em đang nói gì không? Em dám nói như thế với anh à? Tài nghệ của em là do ai truyền thụ, ai giúp em có được các loại vinh quang? Không có anh thì em là cái gì, một con chó lang thang ở góc đường mà thôi.”
“ Anh cút đi.” Giang Ngu không muốn để cha mình lo, cố áp lửa giận xuống rít khẽ:
“ Con điếm thối này.” Balbo hùng hổ tóm lấy cánh tay Giang Ngu: ” Đi theo tôi, cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi.”
“ Buông ra.” Lý Như Ý không hiểu tiếng Pháp, không rõ họ nói gì, nhưng thấy nam nhân nước ngoài kia dám ra tay kéo người, ngăn cản:
Balbo không ngờ có người dám cản mình, đẩy Lý Như Ý một cái, chửi gì không ai hiểu.
“ Tôi có thể đánh hắn không?” Lý Như Ý quay sang hỏi Giang Ngu, Giang Ngu còn chưa kịp trả lời thì Lý Như Ý đã xông tới: ” Coi như chị đồng ý.”
Bốp!
Một cú đấm thẳng vào mặt, Lý Như Ý ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhắm thẳng giữ mặt đối phương.
Rắc!
Sống mũi cao của Balbo phát ra tiếng gãy rõ ràng, không kém gì tiếng bát mỳ vỡ khi đó, hắn chỉ thấy đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm sau đó ngã vật ra đất.
Uỳnh!
Thể trọng gần trăm cân của hắn ngã xuống, máu nhoe nhoét khắp mặt.
Balbo là thợ làm bánh nổi tiếng ở Paris, khi Giang Ngu du học ở Pháp, chính là theo đuổi làm các loại bánh của phương Tây. Lúc mới đến Paris, Giang Ngu làm việc vặt trong một hiểu bánh, kiếm tiền ăn học.
Nếu không có gia đình hỗ trợ, ra nước ngoài học du học đa phần nghèo khó khổ cực, ở bên ngoài, tiền nhà tiền ăn tiền mặc đều tự lo, học sinh lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
Giang Ngu vì chăm chỉ hiếu học, có người quen biết ước mơ của cô, giới thiệu tới hiệu bánh cao cấp của Balbo làm phục vụ viên, hai người vì thế quen nhau. Balbo thích cô gái Trung Quốc dịu dàng nghe lời lại có vóc dáng hấp dẫn này, truyền thụ cho cô kỹ thuật làm bánh.
Nhờ đó sau này Giang Ngu trở thành thợ làm bánh trong cửa hiệu đạt sao Michelin.
Tiếp xúc lâu ngày, Balbo chinh phục được trái tim cô gái ở quốc gia xa xôi, hai người coi như thực sự yêu nhau một thời gian. Chỉ là ở vùng đất lãng mạn đa tình, Balbo lại điển trai khéo ăn nói, bên cạnh tất nhiên không thiếu cô gái nhiệt tình cởi mở.
Cuối cùng một ngày Giang Ngu vô tình bắt gặp nam nhân này dẫn một cô gái về nhà, liền dọn dẹp hành trang, dứt bỏ cuộc sống cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận