Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 165: Lai giả bất thiện (1)

“ Tôi không ăn đồ ngọt.” Trần Thuật từ chối, y thích đồ cay, nóng, nhiều mỡ, thích ăn bát to miếng lớn, cái bánh này chả bõ dính răng, chỉ giành cho mấy cô gái thôi:
“ Không được, anh phải ăn.” Khổng Nhược Khuê rất dã man: ” Chân tôi bị thương rồi, thời gian tới không thể vận động được, nếu tôi ăn hết cả cái bánh, không biết béo thành cái gì, cho nên anh phải ăn giúp tôi một nửa. Như thế không phí bánh, tôi vẫn giữ được vóc dáng hoàn mỹ.”
“ Nhưng mà cái bánh nhỏ như thế chẳng đủ cho tôi ...”
Trần Thuật còn chưa nói hết đã bị Khổng Nhược Khuê vươn tay nhét bánh vào mồm.
Phụt!
Tĩnh Tĩnh đang mút trà sữa, nhìn thấy cảnh này không cẩn thận phun hết cả ra, trà sữa trong cốc kêu òng ọc.
“ Tiểu Khuê ...” Vương Thiêu kêu lạc giọng:
Đừng nói người ngoài, tới ngay đương sự như Trần Thuật cũng sững sờ, bánh gato matcha vừa mềm vừa xốp, vào miệng tan ngay, vị ngọt mà chan chát thanh thanh của matcha làm người ta không thấy ngấy, bánh trôi qua cổ họng, sau đó làm cả bụng ngọt ngào và nóng bừng.
Đúng, nóng bừng.
Rõ ràng là ăn bánh gato mà lại cảm giác ăn một củ khoai nướng to tướng, trời đất chứng giám, phó tổng giám Trần thích ăn khoai lang nướng lắm.
Khổng Nhược Khuê là chân to của mình, là bạn tri âm của mình, là sự tồn tại mà y chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới.
Cô đút cho một miếng bánh nhỏ thôi, đã làm Trần Thuật có chút kinh hoàng, cảm giác tim như có con hươu nhỏ đang nhảy tưng tưng vui sướng, nhưng bị tiếng "Tiểu Khuê" kia của Vương Thiều làm hoảng sợ va vào cây chết rồi.
Cái cô gái này, trước khi đút thì cô cũng phải nói trước một tiếng chứ, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.
Trần Thuật vừa trách móc trong lòng vừa muốn gào lên với Vương Thiều, cô đền con hươu cho tôi.
“ Tiểu Khuê, em không thể làm thế ...” Vương Thiều sợ hãi chạy tới ngăn cách giữa hai người: ” Phải chú ý ảnh hưởng chứ, nơi này là bệnh viện, bác sĩ y tá qua qua lại lại suốt, nếu bị người ta nhìn thấy sẽ thành scandal lớn ...”
Trong lòng Vương Thiều nhỏ máu, con vịt nấu mấy năm mới chín, bị thằng trộm bê nguyên đĩa, không đau lòng sao được?
Đại tiểu thư của tôi ơi, sao cô có thể làm .... Làm cái loại chuyện này, sao có thể đút bánh gato cho nam nhân ăn, cô phải chú ý thân phận, chú ý ảnh hưởng chứ?
Một cái bánh gato thôi mà, cùng lắm là 500 đồng, cái bánh nhỏ thế này, chính mắt tôi nhìn thấy cô cho liền hai cái vào mồm ăn không cần nhai ... Sao hôm nay lại bảo không ăn hết? Có phải cô hiểu lầm năng lực chiến đấu của mình không?
Nhìn Khổng Nhược Khuê vẫn không coi đây là chuyện nghiêm trọng, vẻ mặt thản nhiên như không, Vương Thiều ra sức khuyên: ” Nếu bị đám phóng viên rình rập ngoài cửa kia xông vào chụp được ảnh sẽ lên trang nhất đấy.”
“ Chẳng qua là ăn miếng bánh thôi, người bình thường không nghĩ méo mó gì đâu, tôi còn thường đút cho dì Hai mà.” Khổng Nhược Khuê đưa dĩa cho Trần Thuật: ” Cái dĩa này có nước bọt của anh, anh tự dùng đi.”
Nghe hai chữ "nước bọt", trái tim Vương Thiều lại vọt tận cổ, chắn trước mặt Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, anh ăn của tôi này, Tiểu Khuê tự ăn của mình là được, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Trần Thuật cầm lấy dĩa, nhưng lại từ chối cái bánh gato mà Vương Thiều đưa tới: ” Bánh chị Thiều ăn rồi, tôi không ăn đâu, tôi ăn với cô Khổng Khuê vậy, chị Thiều đừng lo, tôi không ăn nhiều đâu.”
Mặt Vương Thiều méo mó tới muốn biến dạng, cái gì mà bảo là bánh tôi ăn rồi? Tôi chỉ dùng dĩa khoét một miếng nhỏ thôi.
Với lại, tôi thèm để ý chuyện cậu ăn ít hay ăn nhiều à? Cậu có bản lĩnh thì ăn hết cả cái bánh luôn đi ... Tôi sợ nhìn cảnh cậu và Khổng Khuê ăn bánh với nhau thôi có biết không hả?
Khổng Nhược Khuê lấy cái dĩa khác, khều miếng bánh nhỏ cho vào mồm, sau đó hạnh phúc khép mắt lại: ” Lâu lắm rồi không ăn bánh gato matcha, thật là ngon.”
Tiếp đó đưa bánh tới trước mặt Trần Thuật: ” Anh ăn thêm nữa đi, anh ăn nhiều thì tôi ăn ít, thế là không sợ béo.”
“ Được, tôi sẽ cố gắng.”
Thế là Trần Thuật giơ dĩa lên, cô một miếng, tôi một miếng, ăn ngon lành.
Khổng Nhược Khuê ăn tới ngây ngất, còn Trần Thuật khi ăn nhìn mặt cô, cũng ngây ngất, món ngon lẫn mỹ nhân, đều làm người ta vui vẻ hạnh phúc.
Hai người thi thoảng nhìn nhau, trong lòng có cảm xúc khác lạ cứ thế lan đi.
Vương Thiều nhìn cảnh này thực sự không ăn được nữa, nhìn hai người bọn họ ăn càng lúc càng ngọt, lòng cô càng lúc càng đắng.
Chỉ mong sao cái bánh kia nó hết cho nhanh, cô sớm kết thúc sự dày vò vô hình này.
Tĩnh Tĩnh hai tay cầm cốc trà sữa, đứng nguyên xi tại chỗ, mắt mở to nhìn cảnh tượng ngọt ngào này, nhìn mãi nhìn mãi, nước mắt ứa ra, vì cô là "cẩu độc thân".
Mình cũng muốn có bạn trai.
Rột!
Cô hút một hơi thật mạnh.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
Vương Thiều nhìn hai người kia, ý bảo hai người kiềm chế bớt đi, sau đó mau mắn nói: ” Để tôi đi mở cửa.”
Cẩn thận mở cửa phòng bệnh ra một khe nhỏ, nhìn thấy nữ nhân cao ráo mặc đồng phục màu xám, mái tóc hạt dẻ búi gọn sau đầu, trông hết sức tinh minh mẫn cán.
“ Xin hỏi cô Khổng Khuê có ở phòng này không?” Nữ nhân hỏi bằng tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn:
“ Có , chị là ...” Vương Thiều chắn cửa, vẻ mặt cảnh giác:
“ Tôi là Miya, thư ký của ngài Franco.” Nữ nhân tự giới thiệu, sau đó quay đi dùng tiếng Ý chính thống gọi: ” Ngài Franco, cô Khổng Khuê ở đây.”
“ Ông Franco tới rồi sao?” Vương Thiều cao hứng mở cửa phòng bệnh ra: ” Hoan nghênh ông Franco, tôi là Vương Thiều, quản lý của cô Khổng Khuê.”
Ngoài phòng bệnh là đoàn người nước ngoài mặc vest lịch sự, đi đầu là ông già đeo kính, da mặt đỏ gay, mũi khoằm mắt ưng, hõm mắt rất sâu, gây cho người ta ấn tượng đầu tiên là, đây không phải người dễ tính đâu.
“ Chào cô Vương Thiều, cô Khổng Khuê yêu quý của tôi khỏe chứ? Nghe nói cô ấy bị thương, trái tim tôi cũng tan vỡ.” Franco mặt mày âm hiểm, nhưng lời nói như ông già thú vị:
“ Cám ơn ông Franco quan tâm, tôi rất khỏe.” Khổng Nhược Khuê nhìn đoàn người Franco sải bước đi vào, áy này nói: ” Thứ lỗi thất lễ, thực sự không thể đứng lên đón khách quý.”
“Ôi lạy chúa ! ..” Franco nhìn cái chân bó bột của Khổng Nhược Khuê thốt lên: ” Đóa hoa xinh đẹp của tôi bị gãy một cái lá cũng làm vườn hoa giảm sức hút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận