Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 134: Lại một lời mời nữa (1)

Cúp điện thoại rồi, Trần Thuật nhíu mày suy đoán động cơ của Tô Âm.
Lần trước vì vấn đề quyền sở hữu kịch bản Chàng cơ trưởng, Trần Thuật ủng hộ Khổng Nhược Khuê, đối đối với Tô Âm, lần gặp gỡ đầu tiên có thể nói là không hề vui vẻ, điều đó chẳng hề gì, mỗi người có lập trường riêng, sau này hạn chế tiếp xúc là được.
Chỉ là Trần Thuật không ngờ, mình dốc sức giúp Khổng Nhược Khuê tranh giành kịch bản, Khổng Nhược Khuê có được rồi lại chuyển ngay cho người mình vừa mới đắc tội.
Bây giờ Tô Âm gọi điện tới nói muốn trò chuyện về kịch bản, chẳng lẽ là định bới móc những điều không hài lòng trong đó để trì hoàn hạng mục này?
Phải biết rằng, kịch bản có hay hay không thì tùy theo ý của từng người, nhiều lúc tác giả cực kỳ hài lòng với tác phẩm của mình, nhưng một đám người bên A lại bởi móc ra cả đống vấn đề đòi sửa chữa. Đôi khi anh chỉ tùy tiện viết thôi, nhưng lại được vô số người ca ngợi, bóc tách từng dòng từng chữ tấm tắc khen.
Đối với biên kịch mới, một kịch bản phải sửa mười, hai mươi lần là chuyện bình thường.
Nếu như Tô Âm hận Trần Thuật, hoặc là không muốn khởi động hạng mục Chàng cơ trưởng, liên tục đề xuất ý kiến sửa đổi, Trần Thuật chẳng thể làm được gì.
Ở trong cái hệ thống này, tiếng nói của Tô Âm có giá trị hơn Trần Thuật không biết bao nhiêu lần, à, cả ngoài xã hội cũng vậy.
Trần Thuật rời khu vực hành chính, xuống đại sảnh rồi sang khu vực nghệ sĩ. Đây là lần đầu tiên Trần Thuật tới khu này, về kiến trúc thì không khác gì nhiều khu hành chính, khác biệt lớn nhất là càng nhiều cô gái xinh đẹp hơn.
Vừa bước vào thang máy định bấm tầng 11 thì có bảy tám cô gái chạy tới gọi y giữ thang máy, toàn bộ là nữ sinh tầm 16 đến 17 tuổi, chỉ nhìn liếc qua cũng thấy hai ba nữ sinh rất đẹp, phát dục rất tốt. Nếu ở trường học những cô bé này thế nào cũng là hoa khôi được nam sinh xếp hàng theo đuổi, bình thường thấy một đã khó, lúc này thấy liền mấy người, bọn họ đều mặc bộ đồ thể thao bó sát người, đường cong phơi phới thanh xuân cực kỳ thu hút tầm mắt.
Đó là thực tập sinh của Đông Chính, bọn họ tập luyện ở tầng 7, trong thang máy chỉ có duy nhất Trần Thuật với mấy nữ sinh này, thành ra đứng tránh vào góc, làm bộ chính nhân quân tử, mắt một mực nhìn thẳng không ngó ngang ngó dọc.
Mặc dù Đông Chính không có luật cấm nhân viên yêu nhau như Hoa Mỹ, song nghệ sĩ và nhân viên công tác phát sinh tình cảm vẫn là chuyện khá kiêng kỵ.
Nếu là nghệ sĩ có chỗ đứng vững vàng còn đỡ, những mầm non trẻ này, công ty quản lý rất chặt, tuy không quy định thành văn bản tránh bị kiện, nhưng cơ bản đều được giáo viên truyền đạt là cấm tiệt yêu đương.
Ở độ tuổi này mà cấm yêu thì hơi vô nhân tính, song chẳng ai phản đối quy định hà khắc này, đơn giản thôi, muốn sự nghiệp hay muốn yêu đương đây?
Đám nữ sinh kia ríu rít kéo nhau rời thang máy ở tầng 7. Từ tầng 9 tới 11 là nơi sinh sống nghệ sĩ, cần có thẻ được cấp quyền thì mới được phép đi lên, Trần Thuật là phó tổng giám nên tất nhiên có đủ quyền.
Tìm tới số phòng ghi trong tin nhắn, Trần Thuật có chút khẩn trương, việc kịch bản này có được quay thành phim hay không sẽ ảnh hưởng lớn tới sự nghiệp của y, hết sức trấn an bản thân gõ cửa phòng.
Rất nhanh cửa phòng mở ra, là do đích thân Tô Âm mở cửa.
“ Tổng giám Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Âm cười hì hì chào hỏi: ” Mau ngồi đi.”
“ Đúng thế, lại gặp nhau rồi.”
Trần Thuật liếc mắt qua phòng nghỉ ngơi, phòng không rộng lắm song trang trí rất phong cách, chủ đạo là hai màu trắng hồng đậm hơi thở nữ tính, bốn phía xung quanh có rất nhiều thú bông đủ cỡ, có con còn to hơn cả y. Làm Trần Thuật bất ngờ là chỉ có một mình Tô Âm, không thấy quản lý và trợ lý đâu.
Lại nhìn Tô Âm ăn mặc cởi mở, váy ngắn áo hai dây xinh xắn, khoe ra mảng ngực trắng nõn nà, đồi ngực nhỏ nhấp nhô, chính vì thế mới đáng sợ, chẳng may Tô Âm vì báo thù chuyện hôm đó mà ôm ngực hét lên mình làm bậy thì phải làm sao?
Rất nhanh, Trần Thuật phủ định khả năng này.
Tô Âm không phải là cô gái bình thường, mà là một nghệ sĩ đang giai đoạn thăng tiến mạnh mẽ, sự nghiệp như mặt trời giữa trưa, nếu để xảy ra scandal gì, chính bản thân cô mới là người thiệt thòi lớn. Vì báo thù mình mà hi sinh cả tương lai là điều ngớ ngẩn.
Không thể trách Trần Thuật luôn tính tới chuyện xấu như thế, vì một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng.
Không phải lo lắng về an toàn nữa, Trần Thuật yên tâm theo Tô Âm vào phòng nghỉ.
Đợi Trần Thuật vào rồi, Tô Âm chủ động đóng cửa lại, đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn Trần Thuật nói: ” Tổng giám Trần hình như có chút khẩn trương, phải chăng từng làm chuyện gì trái lương tâm?”
“ Chắc là vì tôi không quá quen ở riêng với cùng một cô gái.” Trần Thuật cười:
“ Thế sao?” Tô Âm chúm chím môi cười: ” Chẳng lẽ anh chưa từng ở riêng với chị Tiểu Khuê à?”
Nhắc tới Khổng Nhược Khuê, Trần Thuật lại cảm thấy má ran rát, răng lại đau, tất nhiên không thể gây ra tin tức bất lợi gì cho cô, lắc đầu ngay: ” Chưa từng.”
Tô Âm cười khanh khách nghe hết sức vui tai, chỉ ghế sô pha: ” Tổng giám Trần, mau ngồi đi, anh có uống gì không?”
“ Nước khoáng là được rồi.” Trần Thuật khách khí:
Tô Âm mở tủ lạnh nhỏ trong phòng, lấy ra một chai nước khoáng và một chai nước ép, đưa nước khoáng cho Trần Thuật xong, định mở nước uống, nhưng vặn mãi không ra được, mím môi tới mặt nhỏ đỏ bừng, hết sức đáng thương nói: ” Phiền tổng giám Trần.”
Trần Thuật nhìn Tô Âm một cái, nhẹ nhàng mở nắp ra.
“ Oa, tổng giám Trần lợi hại quá.” Tô Âm nhận lấy chai nước reo lên:
Trần Thuật thấy mình rất lợi hại, nhưng mà vẻn vẹn mở nắp chai mà được người ta khen lợi hại thì hơi chột dạ, đợi Tô Âm uống ngụm nước chủ động đi vào chính đề: ” Cô Tô Âm tìm tôi có việc gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận