Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 430: Đứa bé không phải con của Trần Thuật

“ Đừng nói lời ngốc nghếch ấy, con không có lỗi gì cả, con chỉ cần chiếu cố tốt bản thân là được, nói thế làm gì.” Lăng Quốc Cường nhìn vợ và con gái khóc nức nở, sống mũi cũng cay xè, là nam nhân duy nhất trong nhà, ông phải kiên cường: ” Từ nhỏ tới lớn, con là kiêu hãnh của cha mẹ, sau này cũng thế.”
Rồi mắng vợ: ” Con nó khóc, bà khóc theo làm gì, trước đó nói thế nào?”
Đàm Nguyệt Hoa rối rít lau nước mắt: ” Không khóc nữa, tôi không khóc nữa, Thần Thần, con cũng đừng khóc, con không sao là mẹ mừng rồi, có đói không, mẹ làm món ngon cho ăn.”
“ Con không đói.” Lăng Thần lòng khó chịu vô cùng, nhưng không muốn làm cha mẹ thương tâm, cố gượng cười: ” Con không sao, con còn tưởng không gặp được cha mẹ nữa, không ngờ mở mắt ra đã thấy cha mẹ.”
Cười một cái kéo cơ mặt, cơn đau truyền tới, khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.
“ Phì phì, phỉ phui cái mồm.” Đàm Nguyệt Hoa nhổ nước bọt mấy lần: ” Không được nói mấy lời không may mắn ấy.”
“ Đúng thế.” Lăng Quốc Cường dặn: ” Còn trẻ như vậy, đừng suốt ngày nói mấy chuyện sống chết.”
“ Vâng, con không nói nữa.” Lăng Thần nói xuôi theo lời cha mẹ, mắt thất thần nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ gì:
Đàm Nguyệt Hoa thấy con gái như thế trao đổi ánh mắt với chồng, dè dặt hỏi: ” Thần Thần, con và Trần Thuật ... Có phải là xảy ra chuyện gì không? Con nằm viện hai ngày, nó chẳng tới, cũng không gọi điện. Cha mẹ dùng di động của con gọi mấy lần, nó không nhận máy.”
Lăng Thần nghe vậy thì cuống lên: ” Cha mẹ gọi điện cho Trần Thuật sao?”
Đàm Nguyệt Hoa và Lăng Quốc Cường rất thích chàng trai vừa thanh tú hiền hòa lại cực kỳ chăm sóc con gái mình, nhưng lần này Lăng Thần xảy ra chuyện, bọn họ liên hệ với Trần Thuật, không ngờ Trần Thuật lại không cả nghe máy.
Không khỏi lo lắng hai đứa xảy ra vấn đề.
“ Ừ, dùng di động của con.” Đàm Nguyệt Hoa vội giải thích: ” Cha mẹ không có số của nó, nghĩ chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải báo cho nó.”
“ Đừng lo.” Lăng Quốc Cường lên tiếng: ” Gọi hai lần, nó không nhận máy nên cha mẹ không gọi nữa, cha mẹ không biết giữa hai đứa làm sao, không tiện gọi thêm.”
Nghe vậy Lăng Thần mới dễ chịu một chút, nhưng nghĩ, cha dùng điện thoại mình gọi, anh ấy nhất định cho rằng mình vô liêm sỉ lắm, bị từ chối hết lần này tới lần khác mà cứ dính lấy.
Anh ấy không cả muốn nhận điện thoại của mình nữa rồi, anh ấy hận mình lắm.
“ Nhưng mà nó cũng quá vô trách nhiệm.” Đàm Nguyệt Hoa trách: ” Dù hai đứa xảy ra chuyện gì thì cũng tìm cách giải quyết đàng hoàng, đứa bé vô tội mà, chẳng lẽ nó không biết nghĩ cho hai mẹ con con à?”
Lăng Thần mặt cắt không ra máu, vẫn cắn răng nói: ” Đứa bé không phải của anh ấy.”
“ Cái gì?” Không biết có phải Đàm Nguyệt Hoa không nghe thấy hay không dám tin, hỏi lại:
“ Con nói, đứa bé không phải của Trần Thuật.” Lăng Thần nhắc lại, mỗi lời như dao đâm vào tim cô:
“ Cái gì?”
“ Con nói đứa bé đó không phải của Trần Thuật.”
Sau khi Lăng Thần gần như gào ra câu nói đó, cả phòng im phăng phắc.
Lăng Quốc Cường và Đàm Nguyệt Hoa đều là cha mẹ Trung Quốc truyền thống, một là giáo viên tiểu học, một là tổ trưởng xí nghiệp nhà nước, cả đời sống ở huyện thành nhỏ xa xôi, mang theo chuẩn mực đạo đức của cả nghìn năm, bọn họ không tiếp nhận được chuyện này.
Nếu là con gái nhà người khác, thế nào Đàm Nguyệt Hoa cũng chửi mắng vài câu, "hồ ly tinh vô liêm sỉ", "nếu là con tôi, thế nào cũng đánh gãy chân nó" ...
Vậy mà loại chuyện đó lại xảy ra với con gái mình.
“ Không, không phải của Trần Thuật sao?” Đàm Nguyệt Hoa bàng hoàng, hai đứa nó đã chung sống với nhau mấy năm như vợ chồng rồi, chỉ đợi công việc ổn định hơn là sẽ kết hôn mà, thế nào cái thai của con mình lại không phải của Trần Thuật, bà hạ thấp giọng hết mức: ” Vậy là của ai?”
Trong tiềm thức bà, đây là chuyện nhục nhã, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
“ Không quan trọng nữa.” Lăng Thần cho dù nói ra Vương Tín thì sao, để hắn đến thăm à, xách theo giỏ hoa quả vờ vịt quan tâm, nhưng trong lòng hắn hả hê sao:
Cô tự làm tự chịu thôi!
Nhìn đi, nữ nhân này rời khỏi mình như chó mất chủ."
Tiện nhân, cô cũng có ngày hôm nay hả?
Vương Tín không hiểu cô, nhưng cô quá hiểu Vương Tín.
Cô biết Vương Tín nhất định thế này, thái độ lịch sự không thể bới móc gì hàn huyên với cha mẹ mình, nhưng trong lòng hắn coi họ như chó gỗ gà đất, hắn coi thường mình, càng coi thường cha mẹ mình.
Sao có thể để loại người đó tới đây được.
“ Sao lại không quan trọng?” Lăng Quốc Cường tức giận quát: ” Cha còn tưởng đứa bé đó là của Trần Thuật, muốn tìm nó nói chuyện cho ra nhẽ ...”
“ Ông ...” Đàm Nguyệt Hoa cắt lời:
Lăng Quốc Cường nhận ra mình mất kiểm soát nói quá to, chỉ là chuyện này, nhất thời ông không sao tiếp nhận được, con gái bảo bối của mình sao lại làm chuyện mất mặt thế chứ, bảo sao Trần Thuật không thèm nghe máy: ” Dù đứa bé của ai, thì thằng đó cũng phải có trách nhiệm chứ, để nữ nhân gánh chịu hết còn là nam nhân nữa không? Chuyện này chưa xong đâu, cha phải khiến nó trả lời, ức hiếp con gái cha sao?”
“ Hắn vốn không phải nam nhân.” Lăng Thần cố ngăn không cho bản thân khóc: ” Cho nên không cần làm việc thừa thãi.”
“ Thần Thần ...”
“ Cha, cứ làm thế đi.” Lăng Thần nói át cha mình: ” Chuyện này một mình con chịu, không cần ai gánh vác hết, cũng không cần liên hệ với ai, kể cả Trần Thuật, ngàn vạn lần đừng liên hệ với Trần Thuật, dù anh ấy có gọi điện tới, cha cũng đừng nói tình hình của con.”
“ Nhưng, một mình con ..”
“ Cha, con chịu được.” Lăng Thần cười lạnh lẽo: ” Đã đi tới bước này rồi, cả cái chết cũng qua được rồi, còn chuyện gì con không chịu được chứ?”
Lăng Quốc Cường thấy con gái chịu ủy khuất, hi vọng đòi lại công bằng cho con, nhưng mà ngay cả tên của kẻ đó cũng không biết thì làm được gì?
“ Cha, mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.” Lăng Thần nhằm mắt lại:
Lăng Quốc Cường thở dài, ra hiệu cho vợ đứng dậy: ” Cha và mẹ con đi mua ít đồ cho con ăn, con nằm mấy ngày không ăn gì rồi, đồ bệnh viện loãng teo teo, không hợp khẩu vị của con ... Cha mẹ đi mua cho con bát canh.”
Đợi cha mẹ đi rồi, cửa đóng lại, chỉ còn một mình trong phòng, Lăng Thần mở mắt nhìn trần nhà, nước mắt tự giác trào ra.
Lăng Thần, mày thật đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận