Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 68: Vương Tín, mày đứng lại (3)

Làm gì có chuyện đó, người ta đã bảo không phải rồi mà, chẳng qua là giống nhau thôi, đám thanh niên sực tỉnh quay sang tìm "Vương Tín", ai dè thằng cha đó xoay người bỏ chạy được một đoạn rồi, thế là khỏi cần chứng thực nữa cũng biết, vừa nãy chính là Khổng Khuê.
Trời ơi bọn họ lỡ mất cơ hội chụp ảnh với Khổng Khuê rồi.
Và thế là ...
“ Vương Tín, thằng khốn kiếp Vương Tín, mày đứng lại.
“ Đồ lừa đảo, Vương Tín cái mẹ gì, đồ bất tín.”
“ Dám lừa anh em bọn tao, không tha cho mày đâu, đứng lại ngay ...”
Bên bờ Châu Giang, Trần Thuật chạy trước, một đoàn người quát tháo chạy theo sau.
Tên nào tên nấy gào thét chửi bới cứ như là bị Trần Thuật cướp mất trinh tiết quý giá vậy.
Tâm tình Trần Thuật rất không tốt.
Y thuộc sao Thiên Xứng mà câu cách ngôn của chòm Thiên Xứng là gì? Ung dung ưu nhã.
Hành vi của những kẻ kia rất không ưu nhã, khiến cho tư thế chạy bộ của Trần Thuật cũng chẳng giữ được sự ung dung.
Vì sự xuất hiện hoa lệ của chiếc xe RV kia, khiến cho đám Xỏ Khuyên Tai biết chân tướng sự việc, vừa rồi cô gái trông rất giống Khổng Khuê chính là Khổng Khuê.
Người bình thường nào có cơ hội ngồi chiếc xe RV, ai lại bày một chiếc xe RV ở bên để đợi mình, đây là loại xe ưa thích của nghệ sĩ bận rộn, để họ có thể nghỉ ngơi khi di chuyển giữa các lịch trình.
Với lại tên khốn kiếp Vương Tín đó rời đi, vì sao bạn gái hắn lại biến mất tung tích.
Thậm chí tên khốn kiếp Vương Tín đó chạy tới mời bia là có ý đồ, thu hút sự chú ý của họ, để Không Khuê có thể né tránh ánh mắt của họ an toàn lên xe rời đi.
Nghĩ tới việc mình bị thằng vương bát đàn này chơi đùa như khỉ, toàn là thanh niên máu nóng, tên nào tên nấy mặt đỏ bừng bừng, lửa giận công tâm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Vương Tín Vương Bát Đản.
Mẹ nó chứ, thằng này sỉ nhục trí tuệ người ta quá lắm.
Vì thế bất chấp tên vương bát đản đó chạy đã khá xa rồi, đám Xỏ Khuyên Tai vẫn truy sát sau lưng không chịu bỏ qua.
“ Vương Tín, mày đứng lại cho tao ... Tao cho mày biết, dù, dù mày chạy tới chân trời góc biển, tao cũng không tha cho mày ...”
Xỏ Khuyên Tai thở hồng hộc, hắn là tên chạy nhanh nhất, tức giận nhất:
Nghĩ tới việc mình ở trước mặt bạn gái, trước mặt Khổng Khuê, bị lừa như bị thiểu năng, lửa giận không sao nguôi được. Mình chỉ muốn cùng thần tượng chụp bức ảnh, xin chữ ký để khoe với bạn bè thôi, có cần ra sức phủ nhận như vậy không?
Tức nhất là mình còn khoác vai thằng đó mời uống bia do chính mình trả tiền.
“ Vương Tín, thằng chó khốn kiếp, mày đứng lại.”
Trần Thuật tất nhiên không dại mà dừng lại, kệ cho những lời chửi bới phía sau, y dần dần điều chỉnh lại hơi thở, sau đó ung dung mà chạy.
Luận tới đánh nhau thì chưa chắc Trần Thuật là đối thủ của ai trong đó, nhưng luận tới chạy bộ, thách chúng cũng không đuổi được.
Thời đại học y là kiện tướng chạy đường trường có tiếng, lấy được không ít phần thường thể thao trong trường. Tốt nghiệp rồi vẫn không bỏ thói quen dậy sớm rèn luyện sức khỏe, bất kể gió mưa không bỏ, nếu mưa quá to không ra ngoài chạy được thì Trần Thuận vẫn chạy trong phòng.
Nhờ thế không chỉ vóc dáng Trần Thuật rất cân đối, tố chất sức khỏe cũng hơn hẳn người thường.
Chính nhờ vóc dáng và tố chất này nên Trần Thuật mới có sức cạnh tranh trước mặt các cô gái.
Hơi thở Trần Thuật mạnh, ngắn, đều đặn, giữ tiết tấu ổn định, chỉ cần chạy nhanh hơn lúc tập thể dục một chút thôi cũng đủ kéo giãn khoảng cách với đám Xỏ Khuyên Tai rồi.
Gió Châu Giang lồng lộng thổi ngược mái tóc, càng chạy càng thoải mái.
“ Vương Tín ... Thằng tiện nhân Vương Tín kia ...”
“ Đứng lại ... Tao không đánh mày đâu ... Đứng lại, Vương Tín ...”
“ Vương Tín, mày, mày là thỏ hay sao mà chạy nhanh thế ...”
Trần Thuật vừa mới làm nóng người thôi, chưa chạy được 3 ki lô mét mà đám Xỏ Khuyên Tai rơi rụng dần rồi, tới nói chuyện cũng không lưu loát nữa.
Chán thật đấy, bọn trẻ bây giờ kém quá, chưa chạy được 20 phút mà thế lực thế này đây.
Cũng chẳng biết vì sao, chạy chạy mãi, Trần Thuật đột nhiên thích cái cảm giác bị người ta truy đuổi, thế nên Trần Thuật cố tình chạy chậm lại.
Dù sao làm gì có lời nói nào thâm tình hơn "dù mày chạy tới chân trời góc biển, tao cũng không buông tha cho mày",
“ Nó chạy, chạy chậm lại rồi, nó mệt rồi ...”
Đám Xỏ Khuyên Tai ở đằng xa nhìn thấy hi vọng, lập tức cố sức đuổi theo.
“ Vương Tín ... Con mẹ ...” Xỏ Khuyên Tai vừa mới mở miệng ra chửi thì bị một cơn gió mạnh xộc vào họng:
Vừa rồi ăn uống bét nhè, giờ chạy bở hơi tai như thế, bị gió thổi vào, hắn sặc sụa ho vài tiếng, rồi chỉ thấy bụng lộn tùng phèo, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Ọe một tiếng kinh thiên động địa.
Nào bia nào thức ăn phun ra thành vòi lớn.
Mấy tên bạn đuổi theo nhìn thấy Xỏ Khuyên Tai nôn như thế, bất giác cũng cảm thấy cổ họng khó chịu rồi cục mặt xuống nôn thốc nôn tháo.
Trần Thuật quay đầu nhìn cảnh ấy thở dài, cha mẹ thường gửi tin nhắn dặn dò chúng ta đạo dưỡng sinh, ví như uống say đừng có vận động mạnh, tưởng rằng nói đùa chắc.
Đám Xỏ Khuyên Tai đang gập người nôn tới mật xanh mật vàng thì giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
“ Các cậu không sao chứ?”
Xỏ Khuyên Tai vất vả ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt chân thành quan tâm của Trần Thuật, ngây ra chốc lát òa khóc: ” Mẹ nó, bắt nạt người ta quá lắm.”
“Ồ, vậy là không sao, vậy đi nhé.” Trần Thuật quan tâm một câu rồi lại chạy tiếp:
Trần Thuật không đi xe bus, cứ thế chạy chậm men theo Châu Giang về nhà, dù sao cũng chạy xa như vậy rồi, chạy tiếp cũng chẳng sao cả.
Chuyện ngày hôm nay Trần Thuật rất vui, ăn nhân sâm bào ngư, ăn cháo cua quẩy nóng, rồi được người ta đuổi theo chạy một quãng đường dài, toàn thân khoan khoái.
Về tới nhà tắm nước lạnh, thay quần cộc áo ba lỗ, tinh thần khoan khoái ngồi xuống bàn.
Trên bàn là laptop đã bật sẵn, Trần Thuật ngồi khoanh chân một lúc, mắt nhắm lại, tay gõ lạch cạch, viết truyện, là đam mê, là cách giải trí của Trần Thuật, , chìm vào thế giới riêng.
Ở đó y là chúa trời, mười ngón tay y có thể sáng tạo nên bất kỳ điều thần kỳ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận