Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 257: Khai trương rồi (1)

Thời gian cứ thế trôi đi trong công việc bộn bề, thế rồi mọi việc cũng đâu vào đó, Văn hóa Huỳnh Hỏa Trùng sắp chính thức khai trương rồi.
À đúng, trước giờ Huỳnh Hỏa Trùng còn chưa chính thức làm việc.
Thế nhưng chưa khai trương mà đã có thể đưa nghệ sĩ duy nhất của mình làm vai nam phụ thứ hai trong bộ phim đầu tư bởi công ty lớn, bản thân cũng chính là nhà đầu tư.
Đây đúng là thành tựu đáng tự hào, ít nhất thì Thang đại thiếu gia rất kiêu ngạo.
Trần Thuật kiến nghị đừng tổ chức lễ khai trương quá linh đình, làm một bữa cơm liên hoan tụ tập mọi người cùng ăn uống một bữa làm quen với nhau là được.
Thang Đại Hải không đồng ý, hắn nói chúng ta là công ty truyền thông văn hóa, truyền thông là gì, là phải dựa vào tuyên truyền, ngay chính bản thân không tuyên truyền đi, người ta dám yên tâm ký hợp đồng với chúng ta không?
Trần Thuật trước nay là người làm công, cho nên không nghĩ tới vấn đề này, thấy có lý lắm, song y càng nghiêng khả năng Thang đại thiếu gia thích phô trương thôi, chẳng tính xa như vậy đâu.
Thang Đại Hải hưng phấn lắm, như uống nhầm xuân dược ấy.
Trước năm 18 tuổi, hắn phải sống dưới cái bóng của cha mình, vì cha hắn quá thành công quá nổi tiếng. Sau 18 tuổi thì hắn sống dưới lửa giận của cha hắn, vì cha hắn luôn không hài lòng về những chuyện hắn làm.
Giờ cuối cùng đã có thể kiêu ngạo đứng lên, tuyên bố với thế giới: Tôi béo nhất.
À không, tôi giỏi nhất.
Thang Đại Hải còn chính thức gửi thiếp mời cho cha mình tới tham dự lễ khai trương của Huỳnh Hỏa Trùng. Thang Nghênh Thành cao hứng, sau đó lấy lý do công việc bận rộn từ chối.
Thang Đại Hải không để ý, hắn cũng chỉ mời theo đúng lễ tiết vậy thôi, nếu ông già đó mà tới, đám trẻ tuổi bọn họ sẽ bị gò bó.
Lăn lộn trong giới truyền thông bao năm, lại nắm trong tay tiết mục vương bài, tính cách lại hào sảng rộng rãi, cho nên bạn bè người quen của Thang Đại Hải tất nhiên là rất nhiều.
Tất nhiên càng không thể không kể tới giới công tử ca ở Hoa Thành, tuy không hoạt động quá nhiệt tình trong giới này, song vào lễ tết vẫn theo trưởng bối đi tham dự các hoạt động, quen biết một mớ hợp khẩu vị với hắn, cho nên mời thêm vài tên công tử ca mà mình tương đối thân thiết.
Hắn muốn tổ chức một buổi lễ thật náo nhiệt, vui vẻ nói với mọi người: Tôi sáng nghiệp rồi.
Thế nhưng nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ.
Địa điểm Huỳnh Hỏa Trung lựa chọn làm nơi đặt văn phòng là ngôi nhà độc lập, đó là do suy nghĩ xuất hiện sau khi Thang Đại Hải tới phòng công tác của Tạ Vũ Khiết. Hội họa là nghệ thuật, đóng phim cũng là nghệ thuật, thế thì phải nên có dáng vẻ của nghệ thuật gia, phải ở nơi có không khí nghệ thuật.
Trải qua một phen khảo sát, cùng được môi giới tích cực tiến cửa, Thang Đại Hải lựa chọn chỗ cách phòng tranh của Tạ Vũ Khiết không xa. Tất nhiên là phải lớn hơn, cao hơn, rộng hơn của Tạ Vũ Khiết.
Không phải là nam nhân đều thích sĩ diện sao? Càng trước mặt mỹ nữ càng sĩ diện.
Tạ Vũ Khiết tất nhiên là mỹ nữ, hơn nữa từ nhỏ say mê hội họa, cho nên trên người mang theo mùi vị nghệ thuật độc đáo.
Còn chi phí đắt đỏ của ngôi nhà có phù hợp với công ty mới, có duy nhất một nghệ sĩ hay không, căn bản không trong phạm vi suy nghĩ của Thang Đại Hải.
Phía trước căn nhà là một cái vườn, trong vườn được Thang Đại Hải chuyên môn làm bãi cỏ lớn, giờ trên bãi cỏ đặt bàn ăn, trải vải trắng, đặt đủ các loại hoa quả bánh trái, khách tự phục vụ, đơn giản mà thoải mái.
Vì thể hiện gu nghệ thuật của mình, Thang Đại Hải bỏ tiền thuê cả giàn nhạc Tây biểu diễn nhạc sống, không khí cực kỳ náo nhiệt.
“ Đang làm chủ trì tiết mục tốt đẹp như thế, sao lại chạy đi mở công ty điện ảnh chứ? Tuy nói truyền thông và điện ảnh cũng là giới giải trí, kỳ thực khác biệt còn rất lớn đấy ... Giống như chân với tay tuy đều là chi, nhưng ai dùng như nhau được không?” Chủ trì tiết mục mỹ thực Hải Tân, tay cầm ly Sâm panh hỏi: ” Rốt cuộc Thang Đại Hải bày trò gì thế?”
“ Ai bảo người ta thừa tiền, có người cha giàu có như thế, làm gì mà không được. Nếu cha tôi mà cũng là Thang Nghênh Thành, tôi cũng mở cái công ty, ký hợp đồng với vài nữ sinh xinh đẹp ... Hắc hắc, mọi người hiểu mà ...”
Một đồng nghiệp bên trong Đài truyền hình Nam Phương mỉa mai, hắn và Thang Đại Hải tranh đấu không ít, cuối cùng hắn thua, chỉ phụ trách tiết mục nhỏ là Nghe nhạc đêm khuya, lần này hắn tới chẳng phải để chúc mừng mà để nói kháy thôi.
“ Ha ha ha, Lưu Phong, anh đúng là ý của túy ông không phải ở rượu ... Song có vài việc không phải cứ có tiền là giải quyết được đâu. Người có tiền thì đầy, nhưng phim hay có được mấy bộ? Thang Đại Hải chẳng qua là chơi đùa tý thôi, con Huỳnh Hỏa Trùng này chẳng mấy chốc chết cóng .... Huỳnh Hỏa Trùng thì sao qua nổi mùa đông.”
Một đám nam nhân ăn mặc lịch sự, dáng vẻ cũng có trí thức lắm, vậy mà tụ tập với nhau đa phần là nói lời ghen tỵ chua lè. Không phải vì quan hệ của Thang Đại Hải với đồng nghiệp chẳng ra sao, mà đây gần như là đặc sản giới giải trí rồi, kèn cựa nhau chẳng khác gì đám gái lầu xanh tranh khách vậy.
Thang Đại Hải vừa mới tiếp đãi khách khứa ở trong nhà, định ra ngoài cùng đồng nghiệp uống một ly chúc mừng, kết quả là vô tình nghê lọt vài lời không hay.
Song hắn vẫn cầm ly rượu tới, cười rất thật thà: ” Mọi người trò chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
Mặc dù đám người này ghen tỵ với Thang Đại Hải cũng được, hoặc có mâu thuẫn trong công tác với hắn cũng được, ở trước mặt, tất nhiên không một ai nói xấu hắn hết, nhà người ta giàu như thế, ai mà đỡ nổi.
“ Chúng tôi đang nói Đại Hải thực hiện một bước chuyển mình tuyệt vời, từ người chủ trì tiết mục thành ông chủ công ty, đám anh em chúng tôi chỉ có nước hâm mộ mà thôi.”
“ Sau này Đại Hải thực sự là tiền đồ vạn dặm rồi, cái đám làm phát thanh triền hình như chúng tôi e là không được anh coi vào mắt nữa.”
“ Chứ còn không à, sau này có cơ hội, anh Đại Hải nhất định phải nâng đỡ bạn cũ nhé. Sự nghiệp ngày càng lớn rồi, thành ông chủ lớn rồi, cũng không được quên chúng tôi đâu đấy.”
“ Nói gì thế anh Đại Hải xưa nay trọng tình trọng nghĩa, sao quên chúng ta được ..”
Bạn cần đăng nhập để bình luận