Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 429: Lăng Thần… Lăng Thần …

Hối hận ư?
Lăng Thần ngửa cổ uống hết ly rượu, thu hợp đồng lại cho vào cặp, cô đã là người có tiền rồi, một căn nhà 2000 vạn, một số tiền mặt 3000 vạn, bằng vào số tiền này, cô có thể làm rất nhiều việc.
Mình không hối hận.
Nếu không có lựa chọn khi đó, làm sao cô có khối tài sản khổng lồ này, sao cô phải hối hận, cô trẻ trung, xinh đẹp lại giàu có, mọi thứ còn ở phía trước, sao cô phải hổi hận?
Đúng, mình không hối hận, Lăng Thần kiên định nói với bản thân như thế.
Đã hẹn với bệnh viện rồi, cô phải đi làm một phẫu thuật nho nhỏ, cuộc phẫu thuật không đáng kể gì, dù sao Vương gia đã thực hiện lời hứa của họ.
Lăng Thần vẫy tay thanh toán, phục vụ đi tới nói đã được thanh toán rồi, cô bật cười, đúng là nam nhân được giáo dục tốt, tức giận bỏ đi mà không quên thanh toán tiền.
Đáng tiếc!
Lăng Thần mở cửa xe, đặt túi xách vào ghế phụ lái, đây là chiếc Mercedes s500, là quà sinh nhật Vương Tín tặng cho cô, đăng ký xe ghi tên cô.
Nếu còn theo Trần Thuật, làm sao có thể đi chiếc xe đắt tiền thế này.
Cô càng không có lý do gì hối hận hết.
Chỉ là lúc này sắp lên bàn phẫu thuật rồi, không tránh khỏi lo lắng, cô muốn một người ở bên mình, nắm tay mình an ủi vài câu.
Bất kể là thật lòng hay giả dối.
Nghĩ một lúc Lăng Thần lấy di động ra gửi tin nhắn :" Tiểu Miêu, có thời gian không?"
Tiểu Miêu là bạn học thời cao trung của cô, cũng là đồng hương, hiện đang làm việc ở Hoa Thành, từng cùng nhau đi ăn cơm dạo phố vài lần, coi như cũng là người bạn tin cậy được.
Không hồi âm.
Lăng Thần gọi điện thoại tới, nhưng điện thoại bị ngắt, sau đó thu được tin nhắn ngắn gọn: Đang họp!
Lại nhắn tin cho một người khác, câu trả lời là: Chị Thần, em đang công tác bên ngoài, khi nào về gặp nhau.
Liên tục liên hệ với ba bốn người quen, ai cũng bận cả, Lăng Thần kéo danh bạ, xem còn nhờ được ai không, chợt thấy số điện thoại quen thuộc, nếu trước kia chỉ cần cô bấm số này, bất kể mưa gió hay bận bịu gì, luôn có một người ở bên cô.
Lăng Thần bỏ điện thoại sang bên, cô không cần nữa.
Khởi động xe, đạp ga như phát tiết.
Rầm!
Phía trước mũi xe đột nhiên xuất hiện một chiếc xe rẽ tới, đâm thẳng vào xe cô.
Lăng Thần chỉ thấy đầu mình như bị người ta dùng búa tạ đập mạnh, tai ù ù như có vô số con ruồi bay loạn xạ.
Đưa tay ra, chỉ thấy một màu đỏ kinh khủng.
Ý thức của cô dần mơ hồ.
Lăng Thần mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô và Trần Thuật gặp nhau lần đầu ở cửa nhà ăn số hai …
Mùa thu tháng chín, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, cái cái nơ bướm màu vàng mà cô thích nhất, lúc bước đi như có con bướm vỗ cánh trên đầu.
Khi đó Trần Thuật đang cùng bạn học tới phòng giáo vụ lấy sách, dây buộc chồng sách bị đứt, rơi mấy cuốn xuống đất, Lăng Thần chạy tới nhặt trả lại. Trần Thuật cám ơn cô, cô hỏi, thế bạn muốn cám ơn mình thế nào? Rồi Trần Thuật ngớ ra, cô không nhịn được phì cười, tiếng cười trong trẻo, như có vô số dòng suối nhỏ chảy róc rách qua tim, khi đó cô nghĩ, nam sinh thật thú vị.
“ Lăng Thần ... Lăng Thần ...”
Đó là giọng Trần Thuật.
Mỗi ngày tới giờ cơm, Trần Thuật đều tới trước ký túc xá của cô, đứng ở dưới lầu gọi cô, phòng cô ở tầng ba, Trần Thuật đứng trên bồn hoa giọng rất rõ ràng, sau đó đám bạn trong phòng nhốn nháo " Lăng Thần, Trần ca ca tới rồi kìa", "Trần Thuật, khi nào mời chị em chúng tôi ăn cơm đây" ....
Trần Thuật gọi mình, mình phải xuống ăn cơm với anh ấy.
Lăng Thần nghe thấy tiếng gọi của Trần Thuật, nỗ lực muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng quá, người cũng mệt mỏi, cứ như mấy ngày liền không ngủ, không cách nào tỉnh lại.
“ Lăng Thần ... Lăng Thần ...” Giọng Trần Thuật càng gấp:
Chắc anh ấy đợi sốt ruột lắm rồi? Lăng Thần nghĩ thế, nên cô càng cố mở mắt, thậm chí dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay để tỉnh lại nhanh hơn.
Cuối cùng cô cũng mở mắt ra rồi, ánh đèn chói mắt làm cô vội nhắm mắt lại.
“ Lăng Thần ...” Có người gọi khẽ bên tai:
Không phải giọng Trần Thuật, sao lại biến thành mẹ rồi?
Cô cố gắng mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt già nua tiều tụy của mẹ gần trong gang tấc.
“ Mẹ.” Lăng Thần há miệng, mặt đầy nghi hoặc: ” Mẹ, sao mẹ ở đây?”
Ký ức của cô vẫn dừng ở đàm phán của mình và Vương Tín kết thúc, sau đó cầm hợp đồng lái xe chuẩn bị chuẩn bị phẫu thuật, khi cô dậm ga, đột nhiên có chiếc xe lao thẳng vào đầu xe của cô ...
Máu, cô còn nhớ tay mình đầy máu tươi, chuyện sau đó liền không biết nữa.
“ Thần Thần ...” Đàm Nguyệt Hoa vừa định nói mắt đã ướt đẫm, từng giọt nước mắt nhỏ xuống, nắm lấy bàn tay gầy như que củi của con gái: ” Con có sao không, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“ Chỗ nào không thoải mái?” Lăng Thần ngẩn ra, sau đó bản năng nhớ điều gì, định đưa tay sờ bụng, nhưng hai tay cô đều bó bột, không cách nào nào cử động được: ” Mẹ, con con ...”
Chuyện cô có thai không nói với trong nhà, cô muốn phá thai, mẹ cô cũng không biết, làm sao mở miệng hỏi được.
“ Đứa bé không còn nữa.” Đàm Nguyệt Hoa lau nước mắt: ” Con mất máu rất nhiều, may mà đưa vào bệnh viện kịp thời, nếu không đến con cũng không còn nữa ... Con bé này, sao chẳng làm người ta yên tâm như thế, có thai rồi mà không nói với cha mẹ một tiếng? Vì sao không chú ý tới thân thể? Thế nào cũng phải có người ở bên chiếu cố chứ ...”
“ Lúc này nói với con những điều ấy làm gì.” Một giọng nói khàn khàn xen vào:
Đó là giọng của cha, Lăng Thần quay đầu nhìn cha tóc bạc như tuyết, cô vẫn còn mơ hồ: ” Cha, sao cha ở đây?”
“ Xử ra chuyện lớn như thế, cha không tới mà được à?” Lăng Quốc Cường lo mình quá nặng lời, ngữ khí quá nghiêm túc, làm con gái bảo bối không chịu được, an ủi: ” Con không sao là tốt, con còn trẻ, sau này vẫn có thể có con được ....”
“ Cha ...” Lăng Thần nghẹn ngào, nhìn ánh mắt cực độ lo lắng nhưng vẫn cẩn thận vỗ về mình, lòng chua xót, không hề biết cô định bỏ đứa bé, bi thương gọi một tiếng:
“ Ngoan ngoan, không sao, không sao.” Đàm Nguyệt Hoa ôm lấy con gái, không ngừng dỗ dành: ” Không sao nữa rồi, cha mẹ ở đây, đừng lo, cha mẹ sẽ ở bên con.”
“ Cha, mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi … con xin lỗi.” Lăng Thần nói trong nước mắt, miệng liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận