Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 293: Khen cái gì bây giờ

Khổng Nhược Khuê lòng mềm nhũn, tiểu tỷ tỷ thông minh cả đời mà nhất thời không nói được gì.
Trần Thuật gỡ bàn tay nắm hờ ra, nâng lên xem thần kỹ: ” Biết mà, cô xem chỗ này có vết đứt, có phải là dùng kéo không cẩn thận cắt phải không? Còn cả chỗ này nữa, nơi này có vết kim đâm ... Bàn tay này của tôi, có thể cô không thấy đau, nhưng tôi đau.”
“ Tôi ...” Tay còn lại của Khổng Nhược Khuê đặt lên ngực muốn giữ lấy trái tim đang đập loạn xạ, muốn nói gì đó mà không sao nói ra được.
Khóe mắt cay cay, cứ muốn trào nước mắt ra là sao?
Vì Trần Thuật trách mắng đúng tâm sự của cô, vì lần đầu tiên làm loại việc này, cô tốn mất hai ngày vừa học vừa làm, gần như không chợp mắt. Vì cô không quen làm việc nhà, cho nên tay chân lóng ngóng, bị kéo làm đứt tay, vì da rất dày cô khống chế lực không tốt làm đâm kim vào thịt.
Vì sợ Trần Thuật cười mình, cho nên trước khi ăn cơm cô đã tháo hết băng dính ra.
Mặc dù cô che giấu nhưng nội tâm lại hi vọng người đặc biệt đó biết, biết chuyện này khó khăn ra sao, biết mình phải bỏ bao nhiêu tâm huyết, hiểu rằng đó không chỉ đơn giản là một cái túi.
May mà người đó hiểu hết.
Lúc này Khổng Nhược Khuê vô cùng yếu đuối dễ xúc động.
“ Về sau không được phép làm loại chuyện này, biết không?” Trần Thuật chuyển từ nghiêm khắc sang ôn nhu: ” Tính tôi ở mặt ăn mặc tùy ý lắm, cái vì có mấy chục đồng dùng tới mấy năm liền, khi rách mới thay. Nếu muốn tặng quà cho tôi, tùy tiện mua một cái là được, cùng lắm thì bảo phía CE tặng một cái là được ...”
“ Tôi nghĩ, làm thế mới có ý nghĩa kỷ niệm ...” Khổng Nhược Khuê lí nhí giải thích, mặt đỏ tới không dám nhìn ai nữa, tên khốn kiếp đó nắm được tay cô liền không chịu buông ra nữa, cô rụt lại mấy lần mà không được, đành mặc y nắm.
Dù sao y là nam nhân nên khỏe hơn, lại thô bạo như thế, Khổng Khuê tiểu tỷ tỷ là phận nữ yếu đuối đành phải chịu thôi.
“ Ý nghĩa kỷ niệm à?” Trần Thuật càng nói càng thâm tình: ” Cô vì tôi làm trứng luộc, bên sông hát cho tôi nghe, hết lần này tới lần khác đứng ra bênh vực tôi ... Còn cả chúng ta ngồi ở đây ăn cua với nhau, mỗi lần gặp nhau đều là ngày Tết, những thứ đó chẳng lẽ không có ý nghĩa kỷ niệm à?”
Khổng Nhược Khuê không ngồi vững nữa, không chỉ trái tim cô, toàn thân muốn tan chảy rồi.
“ Không được tôi cho phép, đã tự ý dùng tay của tôi.” Trần Thuật nhìn cái hộp trên bàn: ” Để trừng phạt, tôi miễn cưỡng nhận món quà này.”
Khổng Nhược Khuê lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: ” Không mở ra xem sao?”
“ Không nỡ, chỉ mới tháo giấy bọc đã giống phá hoại một tác phẩm nghệ thuật rồi, trời mới biết món quà bên trong rốt cuộc đẹp đẽ thế nào.”
“ Cứ mở ra xem đi.” Khổng Nhược Khuê gần như nài nỉ, cô vào nghề nhiều năm, thành danh khi còn trẻ, những lời ngon ngọt bay bướm bất kể là ngoài đời hay khi đóng phim đều nghe quá nhiều, trong máu sớm đã miễn dịch rồi, thậm chí còn có chút cảm giác bài xích:
Nhưng mà không biết vì sao lần nào cũng bị Trần Thuật làm đỏ mặt xấu hổ lại hạnh phúc.
Cô thích sự chân thật tự trận sâu trong lòng y.
“ Vậy tôi mở nhé.” Trần Thuật nhìn Khổng Nhược Khuê hỏi ý:
“ Mở đi.” Khổng Nhược Khuê gật mạnh đầu, hiển nhiên rất có lòng tin vào tay nghề của mình:
“ Vậy tôi mở.” Trần Thuật cẩn thận kéo một đầu dải lụa thắt nơ bướm, mở nắp hộp, lấy ra cái túi vải mềm, mở miệng túi lấy món quà, một ví tiền màu đen:
Mặc dù không am hiểu đồ cao cấp lắm, nhưng cảm giác tay đủ nhận ra lớp da đắt tiền của nó, đưa tay sờ lên đường khâu rất rõ ràng, từng mũi khâu rất chặt, có chút bất quy tắc, hàng lối không ngay ngắn, mũi khâu quá lộ, chỗ thì quá dày, chỗ thì quá thưa, lại còn có chỗ bỏ sót ... Thực sự một lời khó nói hết.
Bốn góc ví mấp mô không đều, vị trí khóa kéo hơi lệch, nhìn giống như tùy ý rạch một chỗ lên túi da, để thực hiện công năng "ví tiền" của nó.
Trần Thuật cảm thấy khó xử hết mức.
Sáng tác từ thời cao trung, văn tài hơn người, lên đại học chinh phục được cô gái thuộc cấp hoa khôi, làm việc trong ngành giải trí, đạo "nịnh bợ" đã có thành tựu lớn, vỗ mông thần công tới mức lô hỏa thuần thanh, bao năm khổ luyện vậy mà ...
Y cạn con mẹ nó lời rồi.
Cầm cái ví trước mặt nhìn lên nhìn xuống xoay trái xoay phải mà không biết nên khen nó ở chỗ nào.
Hận không thể cắn một miếng, sau đó nhai trợn nhai trạo nuốt xuống khen một câu "ngon" cho xong chuyện.
Cơ mà cái thứ này không ăn được, mà y thì phải khen ngợi từ tận đáy lòng, nha đầu ấy tinh lắm, khen giả là bị phát hiện ngay, lúc đó à, hậu quả càng tệ.
Làm sao đây?
Trần Thuật lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lại căng mắt xem ví da lần nữa, da thì đúng là da tốt thật, nhưng mà của người ta, không liên quan gì tới Khổng đại tiểu thư, đó là chỗ không thể khen nhất, nếu không là hỏng chuyện.
Hay khen thiết kế? Nhưng mà có điểm sáng nào để khen đâu.
Hay khen tay nghề? Thế khác nào chửi xéo người ta?
Cuối cùng Trần Thuật chỉ con vật nhỏ được thêu trên ví, may quá, thực sự là niềm vui trào dâng từ tận đáy lòng mà: ” Oa con ong này đáng yêu quá, trông cứ như được vẽ lên vậy, năm nay nhiều thương hiệu cũng lấy ong làm chủ đề ....”
Khổng Nhược Khuê môi giảu lên cao tới mức treo được cả cái nồi: ” Đó là con huỳnh hỏa trùng ...”
“ Ặc ...” Trần Thuật sặc nước bọt, sửa lời cũng nhanh: ” Con huỳnh hỏa trùng này cũng rất đáng yêu, hồi nhỏ tôi bắt huỳnh hỏa trùng đều đen xì xì, trông chẳng ra đặc điểm gì. Con huỳnh hỏa trùng của cô thật sống động, giống như con ong mật đang chăm chỉ làm việc, hàm ý sâu xa ...”
Chân to vẫn giận, môi vẫn giảu lên.
Mà động tác này của cô chính là điều Trần Thuật thích nhất, vì quá đáng yêu, vì sao lại có người đáng yêu như thế, làm y chỉ muốn mượn cái môi đó dùng.
Mượn đồ giống như mượn tiền ấy, một khi bắt đầu rồi là không muốn dừng lại, thế nên bây giờ cứ hơi chút là Trần Thuật lại muốn mượn cái gì đó của Khổng Nhược Khuê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận