Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 435: Chị dâu (1)

Khổng Khuê tiểu tỷ tỷ gia cảnh ưu việt, thành danh sớm, sống ở hoàn cảnh danh lợi thị phi, có sóng gió gì mà cô chưa trải qua, ngay cả lần Trần Thuật bị bắt cóc, cô vẫn trầm ổn, thông qua biện pháp tốt nhất cứu được y.
Vậy mà giờ nghĩ tới sắp đối diện với song thân cô dì của Trần Thuật, hai chân run không ngừng, lo hết chuyện này tới chuyện khác: ” Nhỡ cha mẹ anh không thích em thì sao?”
“ Làm gì có chuyện đó.” Trần Thuật đưa cả hai tay ra nắm lấy tay Lăng Thần, cứ như là sợ cô chạy mất: ” Đâu phải là em chỉ bắt nạt anh, nhớ lúc anh đánh nhau với anh em Trần Phong, Trần Duệ, người khác chỉ vỗ tay, chỉ có em dẫn đám chị em chạy tới đuổi bọn họ đi mà, Khổng tiểu thư từ nhỏ đã có lòng hiệp nghĩa.”
Khổng Nhược Khuê hơi đỏ mặt, cô làm thế vì thích Trần Thuật, người khác à, chưa chắc: ” Đương nhiên, giữa đường gặp chuyện bất bình, nên ra tay phải ra tay mà.”
“ Em không ra tay, em nhặt gậy đánh bọn chúng, làm chúng ôm đầu chạy, chúng không dám trêu chọc em, cho nên quay sang bắt nạt anh ... Kết quả là lại bị em dẫn người chặn đường đánh … à không, lần nào em gặp cũng đánh, đánh tới mức chúng nhìn thấy anh là trốn như thỏ.”
Mặt Khổng Nhược Khuê càng đỏ, con gái mà suốt ngày đánh nhau còn ra gì: ” Chuyện đó mà anh cũng biết à?”
Trần Thuật vuốt mũi cô: ” Em quên sao, trong đám đàn em của em có em họ của anh.”
“ Á, Trần Oánh.” Khổng Nhược Khuê kêu lên: ” Em biết ngay mà, nó là phản đồ.
Trần Thuật đính chính: ” Nó là người Trần gia, sao gọi là phản đồ, nếu nói là phản đồ thì là phản đồ của Trần gia mới đúng. Nó biết bao nhiêu việc mà che giấu không nói với anh, tức nhất là nó vào hùa với em bắt nạt anh ...”
“ Tóm lại nó là phản đồ.” Khổng Nhược Khuê nghiến răng trèo trẹo:
“ Được rồi, đợi về Lạc Thành, em đích thân tìm nó hỏi tội đi.”
“ Hả? Trần Oánh cũng về à?”
Trần Thuật mặt tỉnh bơ: ” Tết mà, nó tất nhiên là sẽ về, không chỉ Trần Oánh, còn rất nhiều bạn của chúng ta sẽ về.”
Chân của Khổng Nhược Khuê càng run, hoàn toàn không liên quan tới việc máy bay đã cất cánh.
Khi Hoa Thành vẫn còn đang là mùa hè thì Lạc Thành đã là mùa đông rồi, khi Hoa Thành nổi gió lạnh thì tuyết trắng bao phủ khắp Lạc Thành.
Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê trước khi xuống máy bay cẩn thận mặc thêm áo lông, đội mũ, quàng khăn, đeo cả khẩu trang, che bản thân kín mít. Đừng nói là fan của Khổng Nhược Khuê, dù là hai người đi qua nhau còn chẳng nhận ra nữa là.
Ăn mặc thế này ở Hoa Thành bị nghi ngờ ngay, ở đây thì không sao rồi, bốn bề toàn những người toàn thân che kín mít như thế.
Trần Thuật đẩy hai vali hành lý lớn đi trước, Khổng Nhược Khuê bám sát bên cạnh, mặc dù cô từng sống ở thành phố này, sau đó từng một mình tới du lịch, cùng nhiều lần tới đây công tác, nhưng lần này đặt chân tới Lạc Thành mang ý nghĩa phi phàm.
Nơi này là quê hương của Trần Thuật, cô gửi gắm hết lên người y.
“ Trần Thuật.” Có người lớn tiếng gọi:
Ngoài cửa ra, một cô gái đang ra sức vẫy tay không mục đích, Trần Thuật vẫy tay lại chỉ: ” Trần Oánh đấy.”
“ Em thấy rồi.” Khổng Nhược Khuê hồi hộp: ” Thay đổi nhiều quá.”
“ Hai người đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi còn gì, em nghĩ nó vẫn là cô bé sún răng à?” Trần Thuật cười, Trần Oánh lúc nhỏ răng không tốt, bị sâu mấy cái, răng trên răng dưới đều thiếu, nói chuyện rất buồn cười, mọi người gọi là Em gái sún:
Khổng Nhược Khuê nhéo y một cái: ” Giờ người ta là đại cô nương rồi, không được nhắc tới biệt hiệu đó nữa.”
“ Được, được, không nhắc nữa.” Trần Thuật vội vàng đầu hàng, chẳng biết từ khi nào mà Khổng Nhược Khuê cũng học được "sát chiêu tuyệt mệnh" của con gái, bàn tay nhỏ vươn tới eo một cái là truyền tới cơn đau không ai chịu nổi:
Thang Đại Hải nói hắn cũng thường lĩnh giáo "đoạt mệnh truy hồn nhéo" của Tạ Vũ Khiết, không biết là ai dạy cho ai, hay là kỹ năng bẩm sinh của nữ nhân.
Trần Oánh sải bước đi tới ôm lấy Trần Thuật: ” Anh, rốt cuộc hai người cũng về.”
“ Đợi lâu chưa?” Trần Thuật vỗ lực Trần Oánh, hai anh em hồi nhỏ quan hệ bình thường, hay chí chóe, vậy mà càng lớn thì tình cảm càng sâu, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, đến Tết mới gặp nhau, lần nào cũng rất nhiệt tình, khi chia tay cũng quyến luyến mãi:
“ Đợi hơn một tiếng rồi, em vốn tính trước là sẽ đến sớm nửa tiếng thôi, nhưng mà bác cứ giục em suốt, làm em phải đi trước.”
Trần Thuật chỉ Khổng Nhược Khuê: ” Em nhất định nhận ra cô ấy chứ?”
“ Em nghe bác nói rồi.” Trần Oánh đối diện với Khổng Nhược Khuê có chút ngại ngùng, từng là đôi bạn như hình với bóng, nhiều năm gặp lại xa lạ như vậy: ” Bác nói chị Thi Thi sẽ tới.”
Khổng Nhược Khuê hồi nhỏ theo họ mẹ, tên là Phó Thi vì cha cô hồi đó ở rể, về sau chuyển tới Hoa Thành, lập hộ khẩu lại quay về theo họ cha, tên cũng đổi theo.
“ Trần Oánh, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khổng Nhược Khuê chủ động chào hỏi, run thì run, chớ coi thường bản lĩnh tiểu tỷ tỷ:
“ Chị Thi Thi, hoan nghênh chị tới Lạc Thành.” Trần Oánh hơi khẩn trương đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay:
“ Lạc Thành cũng là quê của chị mà.” Khổng Nhược Khuê không bắt tay, kéo Trần Oánh vào lòng: ” Sao lại chỉ ôm anh em mà không ôm chị?”
“ Chị Thi Thi .” Trần Oánh xúc động lắm, chị Thi Thi không vì đã thành đại minh tinh mà làm cao, vẫn là chị Thi Thi trước kia:
“ Tiểu Oánh, nhiều năm không gặp, chị rất nhớ em.”
“ Em cũng thế, khi nghe bác nói chị sắp tới, em kích động lắm, thực ra em biết chị lâu rồi, mặc dù chị lớn lên thay đổi rất nhiều, nhưng mà em vẫn nhận ra ngay. Chỉ là không ngờ chị và anh em vẫn liên hệ ... Hơn nữa lại thành chị dâu của em.”
Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật phì cười: ” Chị cũng không ngờ khéo như thế.”
“ Phải rồi, giờ em gọi chị là chị Thi Thi hay chị Tiểu Khuê?”
Trần Thuật mặt không đổi sắc phán: ” Gọi chị dâu là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận