Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 423: Khinh miệt

Lăng Thần ngồi ở ban công, thất thần nhìn Châu Giang cuồn cuộn đằng xa, gần đây trong công ty lan truyền mạnh mẽ tin đồn cô bị "thất sủng", cộng thêm Vương Tín “biến mất”, ánh mắt người khác nhìn cô không che giấu sự khinh bỉ chế giễu nữa. Tuy Lăng Thần giả vờ không hề có chuyện gì, nhưng có hay không, lòng cô tự biết, bất an cầm điện thoại lên, gõ dòng tin nhắn: Em đợi anh ở nhà, không gặp không về.
Gõ xong tin nhắn lại thấy chưa đủ, cắn môi xoa đi, gõ lại : Cho anh hai tiếng, nếu anh không tới, em sẽ nhảy từ ban công xuống.
Rầm!
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh, Vương Tín nồng nặc hơi men đi vào, ngồi ở ghế mây trước mặt Lăng Thần, cười khẩy: ” Em uy hiếp anh đấy à, em căn bản sẽ không nhảy lầu đâu.”
Lăng Thần mặt lạnh tanh nhìn Vương Tín, hoặc có thể nói là nhìn cảnh sông nước mù sương sau lưng hắn, bất kể thế sự biến thiên thế nào, cảnh tượng đó vẫn đẹp thần bí như vậy: ” Đúng là uy hiếp anh đấy, em chắc chắn không nhảy lầu.”
“ Nếu thế còn ép anh tới làm gì?”
“ Em cần một câu trả lời, đã lâu như vậy rồi, anh hẳn là có câu trả lời rồi chứ?”
“ Trả lời cái gì?” Vương Tín nhìn ra chỗ khác, ý đồ né tránh rất rõ ràng.
“ Vương Tín, anh đừng trốn tránh, em biết anh ở Hoa Thành, thậm chí em biết anh ở đâu, mỗi ngày tới quán bar nào uống rượu.” Giọng Lăng Thần vẫn bình tĩnh như thường ngày: ” Em không chặn đường anh, cũng không gọi điện cho anh, là để cho anh thời gian suy nghĩ. Giờ đã một tuần rồi, em nghĩ anh đã suy nghĩ kỹ càng.”
Vương Tín mặt âm trầm: ” Em muốn câu trả lời thế nào?”
“ Em muốn anh cưới em.” Lăng Thần trả lời không do dự:
Vương Tín cúi đầu, hắn không làm được điều đấy, nếu không hắn đã chẳng phải trốn tránh như thế, chẳng phải đau khổ như thế.
Lăng Thần không tỏ ra thất vọng, chỉ là chút ôn nhu cuối cùng của cô giành cho Vương Tín đã biến mất: ” Ân hận vì tới đây phải không, trách em sao hỏi điều khiến hai ta đều lúng túng chứ gì?”
Vương Tín quanh co: ” Em biết mà, cha anh không thích em.”
“ Em biết.” Lăng Thần bình thản gật đầu: ” Từ lần đầu tiên gặp ông ấy, từ ánh mắt ông ấy nhìn em là em biết rồi. Có điều khi đó ông ấy chỉ coi em là nữ nhân tầm thường không đáng bận tâm, đợi cho anh chơi bời chán chê sẽ đá đi như rác rưởi.”
“Nhưng ông ta không ngờ là anh lại có vài phần chân tình với em, nên ông ta không chấp nhận, cho nên không ngại uy hiếp anh, còn anh chỉ biết khuất phục, đúng không?”
Vương Tín không dám nhìn Lăng Thần, khổ sở nói: ” Đừng trách anh, anh ...”
“ Sao em trách anh được.” Lúc này ánh mắt Lăng Thần mới có chút chú ý, dừng trên mặt Vương Tín, chứ không phải coi hắn như vô hình giống trước đó: ” Vì anh và em đều là người đáng thương.”
Câu này đụng chạm tới tự tôn của Vương Tín, một nữ nhân sắp bị mình vứt bỏ lại dám nói mình đáng thương, cô ta có tư cách gì chứ: ” Ai đáng thương?”
“ Anh và em đều không quyết định được vận mệnh của mình, mà nắm trong tay người khác, thế không phải là đáng thương à?”
- Đó chỉ là tạm thời thôi, rồi một ngày vận mệnh của anh do anh nắm giữ.
“ Đương nhiên rồi.” Lăng Thần tán đồng, rồi lại nói thêm một câu: ” Nhưng phải đợi ông ấy chết đã.”
“ Em ...”
“ Vương Tín, anh còn chưa nhìn rõ bản thân sao? Tài hèn chí lớn, anh đặt ra những mục tiêu rất vĩ đại, anh muốn làm rất nhiều việc, nhưng anh không có đủ năng lực, tất cả chỉ là lâu đài trên không thôi. Anh thấy cha anh sẽ thực sự yên tâm giao Hoa Mỹ cho anh à? Dù đợi ông ấy không còn nữa, anh kế thừa cổ phần của ông ấy, nắm công ty trong tay ... Nhưng, khi đó liệu có phải là bắt đầu cho sự suy bại của Hoa Mỹ không?”
Vương Tín ngẩng đầu lên, từ thống khổ chuyển sang tức giận ghen tuông, buông lời mỉa mai: ” Sao thế, nhìn bạn trai cũ ăn nên làm ra, cho nên hối hận hả?”
“ Đúng là hối hận.” Lăng Thần chẳng hi vọng gì vào Vương Tín nên chẳng thèm che đậy: ” Trước kia em nghĩ rằng, có tiền sẽ thay đổi được vận mệnh và tầng cấp xã hội của mình, giờ mới phát hiện ra, có tiền cũng chẳng thay đổi được gì, thật đáng thương.”
Vương Tín mặt hung dữ, lạnh giọng nói: ” Được, được lắm, nể tình cảm chúng ta, có vài lời tôi không nói ra được, nếu cô đã chê bai tôi như thế rồi, vậy chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Ra giá của cô đi, xem tôi có thể thỏa mãn được không?”
“ Tôi thích cảnh này, cho nên căn nhà này của tôi.” Lăng Thần từ đầu tới cuối vốn chẳng có tình cảm với Vương Tín, nên chẳng cần ngại gì mà không ra giá:
“ Không thành vấn đề, còn nữa không?”
“ 3000 vạn tiền mặt.”
“ 3000 vạn à?” Vương Tín cười phá lên: ” Lăng Thần, cô coi mình là cái gì vậy, cô theo tôi chưa được một năm, tôi nể từng có tình cảm với cô, cho cô ăn nhà này, không ngờ cô được nước lấn tới. Tôi biết cô tham lam, nhưng không ngờ cô tham làm tới độ này.”
Nói tới đó hắn thu lại nụ cười, hai tay vỗ xuống bàn, dùng tư thái từ trên nhìn xuống, cao ngạo nói: ” Cho dù tôi không cho cô xu nào, cô làm gì được tôi.”
“ Nhiều lắm.” Lăng Thần bình thản ném một tài liệu tới: ” Nhưng anh sẽ cho tôi thôi.”
Vương Tín mặt thất sắc: ” Cô, cô có thai rồi sao? Sao … sao không nói sớm?”
“ Nói sớm hay muộn cũng có thay đổi được gì không?”
“ Ít nhất ...” Vương Tín nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đó, hắn thực sự từng yêu cô gái này, lúc đầu hắn chỉ muốn chơi bời một phen, sau này thì thực sự bỏ ra chân tình vào quan hệ của họ, không ngờ chuyện lại thành thế này: ” Ít nhất anh có thể thử nỗ lực, biết đâu cha anh sẽ chấp nhận.”
“ Không cần đâu.” Lăng Thần gạt đi: ” Anh biết kết quả, tôi cũng biết, vùng vẫy vô vị làm cái gì? Anh chỉ cãi nhau với ông ấy thêm vài trận cuối cùng vẫn khuất phục thôi, đừng tốn công nữa. Cho tôi tiền nuôi con, thế có phải đơn giản hơn không? Sau này anh có cuộc đời của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Anh kiếm cô gái môn đăng hộ đối theo ý cha anh mà kết hôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận