Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 419: Tôi không xin lỗi

Giang Ngu mang theo trái tim tổn thương trở về Hoa Thành, mỗi ngày ở bên cha, giúp làm bếp, khi cha cô không có ở quán, thì một mình trông coi.
Đa phần thời gian, cô quan sát khách hàng trong quán.
Lúc còn trẻ, tâm cao khí ngạo, kỳ thực suy nghĩ của cô khi đó đâu khác Balbo, cô luôn cảm thấy cha mình vất vả bán từng bát mỳ rẻ tiền trong cái quán rách nát chẳng có tương lai, cô muốn đi xa, muốn học muốn bánh ngọt phương Tây, làm việc trong nhà hàng sang trọng.
Trải qua gian nan mới biết quý trọng, rồi mang trái tim tan nát về, vốn chỉ muốn tìm tình thân vỗ về, nhưng giờ mới nhận ra cha lúc làm mỳ chuyên tâm yên bình, khách hàng ăn mỳ hạnh phúc thỏa mãn.
Cái nhìn của cô với mỹ thực cũng thay đổi.
Cô mới nhận ra cái nhìn của mình trước kia nông cạn ra sao, cô quyết định ở lại, theo cha mình học chính thứ món ăn năm xưa mình chê bai.
Vì cha mình, cô quen được ba chàng trai, Trần Thuật như đứa em trai thông minh ma mãnh, Thang Đại Hải là anh chàng phô trương tốt bụng, đặc biệt là Lý Như Ý, như cậu em to xác nhà bên, không che giấu ánh mắt nóng bỏng dành cho cô, lại ngại ngùng không dám biểu lộ.
Thời gian về nước chưa lâu, nhưng là quãng thời gian cô hạnh phúc nhất.
Không ngờ nam nhân làm cô thương tâm kia lại đuổi tới.
Balbo cũng rất hận.
Hận Giang Ngu vong ân phụ nghĩa, trong mắt hắn, Giang Ngu có được công tác thể diện đàng hoàng là hoàn toàn do hắn ban cho. Mỗi năm không biết bao nhiêu du học sinh tới Paris mang theo đủ loại ước mơ, bằng vào cái gì Giang Ngu vươn lên được? Vậy mà cô gái đó học thành tài bỏ đi, là hành vi phản bội.
Giang Ngu là nữ nhân của hắn, là nữ nhân hắn từng yêu, vậy mà lại rời bỏ hắn, hắn biết mình có lỗi, nhưng cho rằng mình vạn dăm xa xôi tìm tới quốc gia xa lạ này, mang thái độ hối lỗi và cầu xin tha thứ, Giang Ngu phải mừng rỡ theo mình.
Nhưng cảnh tượng hắn dự liệu không xuất hiện, cô gái đó nhìn hắn như kẻ thù, không những sợ tới đánh rơi bát mỳ, mà ánh mắt kia cứ như nhìn ác quỷ không nên xuất hiện ở nhân gian.
Balbo vẫn luôn chủ đạo mối quan hệ của hai người, luôn thấy mình cao hơn Giang Ngu một bậc, tôi đã nói xin lỗi rồi, cô còn chưa quỳ xuống nói không sao à?
Nhưng Giang Ngu có người khác rồi, một chàng trai cho dù với gu thẩm mỹ của người Châu Âu cũng vô cùng nổi bật, người đó thấy Giang Ngu đánh vỡ bát, vội vàng chạy tới dìu cô ngồi, không ngại ngồi dưới chân cô, xoa cao chao cô.
Khi đó Balbo thấy mình là người dư thừa, chuyến đi này của mình đáng thương và nực cười.
Sự cao ngạo trong lòng làm hắn không thể chấp nhận, làm hắn phẫn nộ, mười mấy tiếng liền đi máy bay, nửa ngày trời dò dẫm hỏi thăm tin tức, bị Giang Ngu từ chối, hắn không kìm nén được.
Và hắn vì thế mà trả giá.
“ Balbo ...” Giang Ngu nhìn Balbo ngồi dưới đất quệt máu mũi không nói không rằng, lòng vừa cuống vợ sợ, không phải cô lo cho hắn, mà lo cho Lý Như Ý, Balbo là người nước ngoài, nếu đánh hắn bị thương sẽ thành lớn chuyện:
Huống hồ Lý Như Ý còn là nghệ sĩ.
Balbo vẫn nhìn không gian vô định phía trước, không trả lời Giang Ngu.
Giang Ngu mặt cắt không ra máu, giục: ” Như Ý, cậu đi mau, đi mau đi, chuyện này không liên quan gì tới cậu.”
Lý Như Ý lắc đầu: ” Mọi người nhìn thấy tôi đánh người, tôi chạy đi đâu được?”
Đúng là như vậy, trong quán rất đông khách, khi Lý Như Ý đánh ngã Balbo, không ai né tránh chạy quịt tiền, ngược lại còn hưng phấn lấy điện thoại ra quay lại.
Thời buổi này tiền bát mỳ làm sao so được một cái like trên mạng.
Giang Ngu nhìn khác ra sức ghi hình thì càng cuống: ” Nhưng ...”
“ Không nhưng di cả.” Lý Như Ý vỗ vai cô, lấy di động ra bấm số, nói: ” Báo cảnh sát đi, tôi đánh người.”
“ Đừng ...”
Giang Ngu lòng như lửa đốt, cô biết trước kia Lý Như Ý vì đánh người mà bị chôn vùi bốn năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội quý giá này, nếu vì cô mà ảnh hưởng tiền đồ, làm sao cô yên lòng được?
Thế nên cô mới muốn Lý Như Ý đi ngay, để mình gánh hết trách nhiệm, cô chỉ là con gái chủ quán mỳ, không phải là nhân vật công chúng, cô không sợ mất hình tượng ..
Lão Gia cũng từ bếp chạy ra, thấy có người bị ngã dưới đất thì cũng giật mình, nhưng khi nhận ra người đó là Balbo thì ông lại cười lớn. ông từng sang Pháp một thời gian, đã gặp tên khốn kiếp này rồi.
Con gái bị ủy khuất, người làm cha thế nào cũng nghĩ cách giúp đòi lại.
Xe cảnh sát rồi xe cấp cứu nối nhau tới nơi, Balbo nhanh chóng được đưa đi bệnh viện kiểm tra, cảnh sát thì đưa Lý Như Ý và Giang Ngu đi lấy khẩu cung.
Trần Thuật nhận được điện thoại của Lão Gia thì đang họp, y không thích họp, nhưng tới vị trí của y, chuyện này là không thể tránh khỏi.
Nghe nói Lý Như Ý bị bắt cũng hoảng hồn.
Lý Như Ý là cổ đông và nghệ sĩ quan trọng của Huỳnh Hỏa Trùng, công ty đã lập ra quy hoạch ba năm cho hắn, ba năm sau hắn có thể trở thành nam chính.
Trần Thuật tin, Lý Như Ý không cần tới ba năm.
Giờ đang vào lúc quan trọng như vậy, ngàn vạn lần đừng để dính vào scandal, nếu không vấn đề không chỉ của riêng hắn, còn tác động tới cả Huỳnh Hỏa Trùng còn non trẻ.
Trần Thuật lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp, sau đó gọi điện hỏi rõ tình hình, gọi luật sư theo lái xe tới cục cảnh sát.
Khi Trần Thuật tới nơi thì phía cảnh sát đã lấy xong khẩu cung, yêu cầu họ ký tên.
Phụ trách lấy lời khai là cảnh sát Hàn, sau khi làm rõ đầu đuôi câu chuyện thì rất thông cảm, nhưng chẳng làm gì được: ” Chuyện không phải lớn, nguyên nhân là do người kia sỉ nhục người khác trước, nhưng đánh người rốt cuộc vẫn là phạm pháp. Giờ chỉ mong kết quả ở bệnh viện là thương thể không nặng, xin lỗi hắn một câu là chuyện này qua thôi.”
“ Tôi không xin lỗi.” Lý Như Ý không thấy mình làm sai, nếu quay ngược lại thời gian, hắn vẫn đánh như thường, cũng như hắn chưa từng hối hận vì mình đã đánh nam nhân khiến hắn bị chôn vùi bốn năm, lãng phí thanh xuân:
Cảnh sát Hàn khó chịu: ” Anh là nhân vật công chúng, nếu hắn không chịu buông tha, truyền thông làm ầm lên, khi đó người thua thiệt là anh đấy.”
“ Tôi hiểu.”
“ Đúng thế, xin lỗi một câu có là gì đâu.” Cảnh sát Hàn cười:
“ Tôi không xin lỗi.” Lý Như Ý vẫn câu nói đó.
Giờ đến lượt cảnh sát Hàn không hiểu, nhìn Lý Như Ý chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận