Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 275: Lợi hại hơn cả bếp trưởng Michelin

Quá trình quay chụp thực sự không dễ dàng, nhìn thì đơn giản, không cần vận động mạnh, không có nguy hiểm, vì thế yêu cầu từng khung hình càng cao, đôi khi đơn giản là đi vài bước chân lại phải làm đi làm lại mười mấy lần mới xong.
Vì còn quay cả cảnh đêm, cho nên cơm tối cũng giải quyết luôn tại chỗ.
Nơi này thực sự quá hẻo lánh, cách trấn gần nhất cũng hơn 20 cây số, trong đoàn phải an bài nhân viên công tác tới thị trấn, chuẩn bị cơm hộp cho cả đội ngũ.
Trần Thuật sau khi hiểu rõ tình hình, tới chỗ nhân viên công tác phụ trách tạp vụ nói: ” Không cần phái người đi đâu, để tôi mời mọi người ăn tối.”
Cô gái phụ trách tạp vụ cho rằng Trần Thuật còn chưa biết: ” Tổng giám Trần, mấy chục ki lô mét quanh đây không có quán cơm đâu.”
“ Tôi biết, cho nên tôi mời một bếp trưởng lợi hại hơn cả bếp trưởng Michelin tới làm cơm cho mọi người, xa như thế mà mua cơm về, cơm nước đều nguội cả. Không bằng mời mọi người ăn bữa cơm nóng hổi, đúng không?”
“ Nếu được thế thì tốt quá rồi.”
Bếp trưởng Michelin? Điều này đại biểu cho cái gì?
Thử tưởng tượng xem, bên bờ biển trải tấm vải trắng, đội nhạc chơi khúc nhạc du dương, bếp trưởng đẹp trai mặc đồng phục trắng, tay thoăn thoắt như biểu diễn ma thuật ... Bò bít tết chín bảy phần, xúc xích Tây Ban Nha, sò Pháp ướp đá tươi nguyên, còn có cả tôm hùm mà cô thích nhất.
Thật kích thích, chỉ nghĩ thôi đã tới cao trào.
Cô gái này rất có tâm hồn ăn uống, chưa gì đã tưởng tượng ta một đống: ” Tổng giám Trần, buổi tối ăn cơm Tây hay ăn cơm Pháp? Có thịt bò bít tết không?”
Trần Thuật làm sao hiểu được chuyển động tâm lý trong lòng người ta, cơ mà đánh giá theo tiêu chuẩn của y thì: ” Còn ngon hơn nữa.”
“ Cám ơn tổng giám Trần.”
Cô gái này còn béo hơn Tĩnh Tĩnh đó từ khi nói chuyện với Trần Thuật thì tay ôm mặt trông đợi bữa tối trong mơ bên bờ biển của mình:
Lòng tràn ngập ao ước về bữa ăn lãng mạn bên bờ biển, nhưng mà cô đợi mãi, đợi tới tận giờ cơm mà không thấy vị bếp trưởng còn lợi hại hơn cả bếp trưởng Michelin tới.
Cô béo hơi hoảng, vội vàng chạy đi tìm Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, vị bếp trưởng anh nói vì sao còn chưa tới? Nửa tiếng nữa thôi là Khuê tỷ dừng quay nghỉ ngơi rồi.”
Quay chụp kết thúc, mọi người vất vả cả ngày lại không có cơm ăn, vậy trách nhiệm do tổ tạp vụ bọn họ gánh chịu ... Làm sao cô gánh nổi trách nhiệm lớn như thế.
Trần Thuật xem đồng hồ, mắt nhìn về phía mặt trời đỏ ối đang lặn xuống: ” Xuất phát lâu rồi, theo lý mà nói thì phải tới rồi mới đúng chứ?”
“ Xảy ra chuyển gì thế?” Bạch Khởi Nguyên đang nói chuyện điện thoại, thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô béo thì cúp máy hỏi:
“ Tổng giám Trần nói muốn mời mọi người ăn cơm, còn bảo mời bếp trưởng Michelin tới làm cơm cho mọi người ... Nhưng mà tới giờ vẫn chưa thấy đâu cả ....” Cô béo mặt đầy ai oán nói:
Nếu đầu bếp không tới, giờ phải đi mua cơm cũng muộn mất rồi, không nhân viên công tác vui vẻ cả, nhất là vị đạo diễn kia, rất khó tính.
Bạch Khởi Nguyên hiểu ra gì đó, chắc là vì mình mời cả đoàn uống cà phê, ăn bánh, ăn kem, cho nên Trần Thuật mới muốn mời cơm, ai dè để xảy ra sự cố.
“ Nhìn thấy mọi người làm việc vất vả như thế, tôi cũng muốn học Bạch gia, làm gì đó cho mọi người.” Trần Thuật cười nói:
Bạch Khởi Nguyên hơi bất ngờ, thế này chơi lớn rồi, bếp trưởng Michelin làm cơm tính theo số người, nhìn số lượng nhân viên công tác ở đây, hắn cũng không dám: ” Cái này ... E là tốn không ít tiền hả?”
“ Tiền hay không tiền không hề gì, tôi chỉ muốn mời mọi người miếng cơm nóng thôi.” Trần Thuật phất tay, cái vẻ coi tiền bạc như bùn đất:
“ Vậy à, thế thì tôi cũng có chút kỳ vọng rồi đấy.”
Bạch Khởi Nguyên cố nén cười nói, đương nhiên là hắn vui vẻ để Trần Thuật thể hiện, một người không có điều kiện còn gồng mình làm ra vẻ, Khổng Nhược Khuê có phải là cô gái nông cạn vậy không? Nam nhân giàu có muốn theo đuổi cô ấy còn ít à?
Làm thế cô ấy chỉ càng coi thường thêm mà thôi.
Nghĩ như thế lòng yên tâm hơn, Trần Thuật quá nóng vội thể hiện bản thân với Khổng Nhược Khuê, sẽ đi chệch hướng là cái chắc.
Trong sự sốt ruột của cô béo tạp vụ, Trần Thuật nhận cuộc điện thoại, vui mừng nói: ” Sắp tới nơi rồi.”
Khi xe ba bánh xuất hiện trước mắt cô béo, cô há mồm không kép lại được: ” Tổng giám Trần, đây là bếp trưởng Michelin mà anh nói à?”
“ Cô nghe không rõ rồi, tôi nói là lợi hại hơn bếp trưởng Michelin.” Trần Thuật cười vui vẻ đính chính lại: ” Ông ấy chính là cha của bếp trưởng Michelin, không phải còn lợi hại hơn cả bếp trưởng Michelin à?”
Chứ còn sao nữa, Giang Ngu là bếp trưởng nhà hàng có sao Michelin, vì chuyện tình cảm mà bỏ việc rời Pháp về Hoa Thành, đây là tin tức do Lý Như Ý cung cấp, không sai được. Lão Gia là cha Giang Ngu, trong mắt của Trần Thần, ông lợi hại hơn con gái mình.
“ Thế, đội ngũ của bếp trưởng đâu?” Cô béo chưa từ bỏ hi vọng:
“ Đội ngũ nào, ông ấy làm một mình là được, nếu cần thì tôi giúp ông ấy, trước kia chúng tôi phối hợp với nhau rồi, rất ăn ý.” Trần Thuật tự hào khoe:
“ Vậy, ông ấy làm món gì ?” Cô béo nhìn cái xe ba bánh, trông không có chút cao cấp nào, cuống lên tóm vạt áo Trần Thuật:
“ Làm mỳ.” Trần Thuật gỡ tay cô béo ra, đi tới đón Lão Gia vừa từ trên xe ba cánh nhảy xuống: ” Lão Gia vất vả rồi, cháu cứ sợ chú không tới cơ.”
“ Chuyện tôi đã nhận lời, sao lại không tới?” Lão Gia rất bất mãn, cho rằng lời Trần Thuật đang sỉ nhục nhâm phẩm của mình: ” Vài món chưa nấu kỹ lắm, nên mất thời gian một chút.”
Nói xong chỉ đồ đạc trên xe, ra lệnh: ” Chuyển đồ xuống đi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi, đứng đực mặt ra đó làm gì, muộn rồi phải tranh thủ chứ.”
“ Vâng vâng, cháu làm ngay.” Trần Thuật vui vẻ sắn tay áo, leo lên xe bê từng nồi từng nồi sắt lớn xuống, rồi cùng Lão Gia vận chuyển cả cái bếp ga lớn, sau đó thuần thục cắm ống sắt, dựng lều bạt, tạo thành một cái bếp nho nhỏ:
Cô béo trố cả mắt, thật đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận