Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 269: Vẻ đẹp động lòng người

Tây Hải, đây là khu vực gần biển nhất, được mọi người gọi là hậu hoa viên của Hoa Thành, người thành phố rất thích tới đây nghỉ ngơi thả lỏng.
Khi Trần Thuật lái xe tới Tây Vũ thì là 3 giờ chiều, dựa theo định vị mà Khổng Nhược Khuê gửi tới, đi men theo bờ biển cuối cùng tìm thấy tổ quay chụp ở địa điểm cực đẹp.
Khổng Nhược Khuê chân vừa bình phục liền tập trung vào công tác khẩn trước, trọng điểm là chụp ảnh bù cho CE.
Chuyến này có thể nói là không đánh không quen, kể từ khi Khổng Nhược Khuê phát sinh xung đột với CE, tiếp theo đó hai bên hợp tác lại càng thêm ăn ý. Đợt tuyên truyền đầu tiên của CE cũng đã bắt đầu, biết Khổng Nhược Khuê sắp tham gia một bộ phim điện ảnh, khả năng đi nửa năm hoặc hơn, lập tức cùng cô thương thảo kế hoạch tuyên truyền và quay chụp cho giai đoạn quảng cáo thứ hai.
Khổng Nhược Khuê tất nhiên không từ chối, sau khi hoàn thành quay chụp, bọn họ tới bờ biển Tây Hải.
Trần Thuật đỗ xe lại, sau đó đứng bên ngoài đám đông xem Khổng Nhược Khuê làm việc.
Một cô gái mặc váy liền thân màu vàng trắng, đang nhún nhảy đi bên bờ biển, vòng eo nho nhỏ, đôi chân khẽ đưa, một bộ váy trắng bay theo gió, mái tóc đen xõa tự nhiên, nhìn hơi rối mà gợi cảm, vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua.
Đôi chân thanh tú, nơi mép váy chập chờn, trắng tới làm người ta cảm giác được cặp đùi thon thả bên trên mê đắm thế nào, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn. Còn cả đồi ngực mềm mại dưới lớp váy kia, đi ngang qua tạo cảm giác tựa lay động tựa không, chỉ biết tâm hồn bị kéo cả vào đó.
Khổng Nhược Khuê tản bộ bên bờ biển, nhảy nhót, vui cười, lúc lại đuổi theo cơn sóng rút đi, cầm giày cao gót ném ra biển, hồn nhiên vô tư, tựa không có gì trói buộc được mình.
Dưới khung cảnh trời xanh mây trắng biển rộng bao la đó, Khổng Nhược Khuê là nhân vật chính duy nhất giữa đất trời.
Đúng là cảnh đẹp mê hồn, nếu như không phải cách cô chừng năm bảy bước chân là nhóm thợ quay phim, đạo diễn, trợ lý hơn chục người bám sát từng bước chân của cô.
Không ai nói chuyện, hiện trường quay phim im phăng phắc, chỉ có tiếng gió thổi sóng vỗ, cùng thi thoảng tiếng cười như chuông bạc của Khổng Nhược Khuê.
Phát hiện ra Trần Thuật đứng trên thềm đá quan sát, nháy mắt với y, nở nụ cười như thiên sứ.
Thợ quay phim lòng xao động, đồng thời mừng rơn, đây là khoảnh khắc vô cùng đắt giá.
Hết sức thuận lợi, đạo diện ra hiệu không cần quay lại, Khổng Nhược Khuê đi tới cùng đạo diễn xem lại hình ảnh vừa quay, thảo luận một lúc, đạo diễn gọi trợ lý chuẩn bị hiện trường, còn cô đi về phía Trần Thuật.
“ Nhìn cái gì đó.?” Khổng Nhược Khuê tới trước mặt Trần Thuật, hai tay đặt sau lưng, người hơi ngả về phía trước, đắc ý hỏi:
“ Nhìn cô.”
Trần Thuật cười, vì quay chụp, hôm nay Khổng Nhược Khuê trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặc dù là trang điểm phong cách tự nhiên, để đáp ứng hiệu quả quay chụp, môi tô lớp son bóng đỏ ướt át, làm người ta có loại cảm giác muốn cắn vào đó.
Cô mặc chiếc váy dài trắng muốt, cổ áo rộng, chiếc cổ thon dài như thiên nga đeo viên bảo thạch đen. Trần Thuật cũng chẳng rõ là loại đá gì, nhưng xương quai xanh gợi cảm kia thì hết sức đắt giá.
Xa xôi như thần tiên, cười ngọt ấm lòng người.
Cưới được cô gái như vậy, chàng trai kiếp trước có khi cứu cả giải ngân hà, trong lòng Trần Thuật không khỏi sinh ra ý nghĩ như thế.
Khổng Nhược Khuê không ngờ Trần Thuật trả lời trực tiếp như vậy, đôi mắt xinh đẹp càng sáng hơn, không chịu di chuyển ánh mắt sợ lộ ra mình đang xấu hổ, nguýt y một cái: ” Trả lời không tệ đâu, cho anh chín mươi chín điểm.”
“ Cô giáo Khổng, tôi muốn biết mình mất điểm ở đâu?” Trần Thuật ôm ngực làm vẻ tổn thương:
“ Không mất điểm, chỉ là tôi sợ cho anh tròn điểm, anh sẽ không có động lực phấn đấu để tiến tới một bước.”
“ Cô giáo Khổng đừng lo, tôi nhất định cần cù khắc khổ mỗi ngày nghiên cứu ra lời khen ngợi để cô giáo Khổng hài lòng.”
Khổng Nhược Khuê làm cao: ” Vậy anh phải nỗ lực nhiều vào, mỗi ngày người khen tôi nhiều lắm.”
Nói rồi hai người lại nhìn nhau cười thật thoải mái.
Vì Khổng Nhược Khuê phải đuổi kịp tiến độ công tác, còn Trần Thuật vì Lạc Kiệt buông quyền cho nên cũng hết sức bận bịu, hai người chẳng thể ngày ngày bên nhau, trò chuyện ăn cơm như trước đó nữa.
Tần suất gặp nhau giảm đi nhiều, nghệ sĩ là như thế, nhất là ở giai đoạn sự nghiệp đang hot, ai không tranh thủ chứ, vì thế thường nảy sinh đủ loại vấn đề cuộc sống lẫn tình cảm.
Thế nhưng Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê không vì thế mà sinh cảm giác xa lạ, ngược lại khó gặp nhau nên sinh nhớ nhung.
Đúng, biết nhớ rồi.
Trần Thuật thắc mắc: ” Cô đột nhiên gửi tin nhắn cầu cứu, nhưng không có nguy hiểm gì đâu? Ngược lại, nhân viên công tác bên cạnh mới có nguy hiểm tới tính mạng.”
“ Nhân viên công tác làm sao?” Khổng Nhược Khuê xoay người nhìn đội ngũ quay chụp: ” Bọn họ có nguy hiểm gì?”
“ Bị cô làm chết vì hạnh phúc.”
Khổng Nhược Khuê phì cười, đưa tay che miệng, cố gắng giữ hình tượng không thành công.
“ Cô cười cái gì?”
“ Này cô đừng cười.”
Mất một lúc Khổng Nhược Khuê mới né lại được nói: ” Tổng giám Trần vì tranh vị trí số một đúng là tận tâm tận lực đấy.”
“ Đương nhiên rồi.” Trần Thuật làm bộ mặt cực kỳ nghiêm túc: ” Đừng nghĩ là tôi nói đùa nhé, chúng ta có một câu là xinh đẹp động lòng người đúng không?”
“ Đúng rồi.”
“ Chúng ta khi va chạm với ai đó thường dùng câu anh động vào tôi thử xem, trong đó động tương đương với đánh phải không?”
Khổng Nhược Khuê mắt cong cong, lại sắp không nhịn được cười nữa rồi, nhìn thấy Trần Thuật nghiêm túc như vậy, vẫn cố mím chặt môi sợ mình cười ra tiếng: ” Đúng rồi, tổng giám Trần nói gì cũng đúng.”
“ Cho nên xinh đẹp động lòng người kỳ thực là xinh đẹp đánh người, xinh đẹp đúng là đang công kích người khác.”
“ Nói linh tinh.”
“ Vậy tôi phân tích cho cô nhé, cô liền biết tôi nói rất có lý. Chúng tôi ở cùng người quá xinh đẹp sẽ có cảm giác gì? Đầu tiên là khẩn trương, chân tay cứng đờ. Tim đập gia tốc, máu lưu thông không thông suốt. Sau đó là sức ép, khí chất và khí thế của đối phương mang tới áp lực có tính hủy diệt. Mà bên người xinh đẹp luôn có nhiều người, thế là người bình thường thành cô đơn lạc lõng.”
“ Cuối cùng là chúng tôi tự ti, lòng nghĩ, người ta đẹp như đóa hoa, vì sao mình trông như cỏ dại? Cảm xúc xấu này lan đi sẽ tổn hại cho cả tinh thần lẫn thân thể. Cho nên cô đã hiểu nỗi thống khổ của người làm việc bên cạnh cô chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận