Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 142: Anh hùng cứu mỹ nhân (3)

“ Anh làm cái gì thế?” Cô gái kia không ngờ rất khỏe, vung tay tát Trần Thuật:
Trần Thuật cẩn thận đề phòng, cúi đầu né, vẫn giữ lấy tay cô ta.
“ Bớ người ta, lưu manh, sàm sỡ ...” Cô gái kia ra sức la hét, đây là chiêu đánh đâu thắng đấy, thông thường nếu bị người ta phát hiện bắt được, chỉ cần cô ta la hét là đại đa số sợ rắc rối sẽ buông tay tránh đi:
“ Câm mồm.” Trần Thuật quát lớn át đi, chỉ hai cảnh sát: ” Nếu tôi định sàm sỡ thì làm lâu rồi, có đợi tới khi cảnh sát tới mới ra tay không?”
Rồi lại bổ sung: ” Với lại tôi kén ăn lắm.”
Câu này rõ ràng hàm ý chê bai tướng mạo cô gái, xung quanh cười phá lên, câu này đúng là ác độc.
“ ... Còn cãi, vừa rồi anh đứng phía sau chọc vào mông tôi .... Đồ lưu manh, biến thái, mau buông bàn tay bẩn thỉu ra ....” Loại nữ nhân này một khi điên lên lời gì cũng dám nói:
- Cô bỏ tang vật ra đây trước rồi tôi buông tay.
Trần Thuật tay siết chặt không cho cô ta vùng thoát: ” Nếu tôi oan cho cô, tôi sẽ xin lỗi, đồng thời chịu mọi trách nhiệm.”
Một cảnh sát quay sang: ” Anh chắc chứ?”
“ Chắc.” Trần Thuật gật đầu khẳng định:
Viên cảnh sát béo bảo cô gái: ” Cô tự giao ra hay để chúng tôi ra tay?”
“ Các người định làm gì? Tôi là con gái ... Các người bằng vào cái gì lục soát ...”
“ Đừng lắm lời.” Viên cảnh sát béo không bận tâm lời vô nghĩa của cô ta, đưa tay giật túi leo núi của cô ta, kéo khóa một cái trố mắt:
Cảnh sát gầy đi tới nhìn, cũng chấn kinh kêu lên: ” Vãi ....”
Túi leo núi đựng ví lớn ví nhỏ, còn điện thoại đủ loại, té ra đám người này hôm nay thu hoạch rất phong phú, chưa kịp di chuyển tang vật thì gặp phải Lý Như Ý rảnh rỗi xen vào chuyện không liên quan.
“ Còng lại.” Cảnh sát béo quát, lấy còng tay ra còng lấy cô gái:
Mắt Kính mặt xám ngoét, mắt ác độc nhìn cô gái, cái con ngu xuẩn này, nếu nó bỏ đi thì ai làm gì được bọn chúng.
“ Oa, thì ra chúng cùng một bọn đấy, cô gái này giữ đồ cho chúng, bảo sao tìm không ra.”
“ Đúng rồi, vừa xong tôi thấy cô ta hò hét ngăn cản đánh tên trộm kia, tôi còn tưởng cô ta là người tốt.”
“ Mặt mũi cũng không đến nổi não đâu, thật là ...”
“ Mọi người kiểm tra lại đồ đạc đi, xem có ai mất gì không?”
Đám đông nhốn nháo, Mắt Kính định nhân cơ hội lẩn đi, nhưng xung quanh cực kỳ tức giận, có thanh niên đẩy hắn ngã vào cùng Tóc Húi Cua: ” Đánh chết đi, bọn ăn trộm đánh chết không ai thương.”
Lý Như Ý đi tới chỗ cô gái váy đen, cúi xuống đưa tay ra: ” Cô không sao chứ?”
“ Tôi, tôi không sao ...” Cô gái váy đen nhìn khuôn mặt đẹp trai tuyệt luân, tim đập mạnh, sao nam nhân lại có thể đẹp tới mức này:
“ Để tôi đỡ cô.”
Cô gái váy đen đưa tay nắm lấy bàn tay vươn ra kia, Lý Như Ý hơi dùng sức một chút kéo lên, không ngờ "rắc" một tiếng, gót giày gẫy, người cô gái ngả về phía trước, đổ ập vào lòng Lý Như Ý, tức thì mặt đỏ tía tai, rối rít đứng dậy: ” Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lý Như Ý mặt bình tĩnh, an ủi: ” Giày DG chất lượng không tốt, về sau đừng đi.”
“ Vâng.” Đứng trước mặt nam nhân đẹp trai tới mức này, cô gái hơi lúng tung:
“ Tiểu Ngu!” Lão Gia tay cầm bàn sản nấu ăn đứng ở cửa, mặt đầy kinh ngạc gọi, ông đang nấu ăn bên trong, nghe thấy ngoài kia nhốn nháo, khách chạy hết, ông cũng chạy ra xem, không ngờ thấy con gái mình:
Cô gái váy đen nước mắt ứa ra, mếu máo gọi: ” Cha ...”
Trần Thuật và Thang Đại Hải há hốc mồm nhìn nhau, cô gái xinh đẹp như thế này mà lại là con gái Lão Gia à?
Lý Như Ý thấy Lão Gia tay cầm bàn sản nấu ăn bằng sắt run rẩy, vội vàng giơ hai tay lên, giống như chứng minh: Tôi không đụng vào con gái chú đâu đấy nhé.
“ Tiểu Ngu, con về từ bao giờ đấy?” Lão Gia vội vàng gạt đám đông chạy tới:
Vốn định ôm con gái một cái, phát hiện ra tay mình vẫn đang cầm dụng cụ nấu ăn, không tiện, nhét vào tay Lý Như Ý, mắng: ” Còn không cầm lấy.”
Ông rất bất mãn vừa rồi Lý Như Ý ôm con gái mình, sau đó ôm con gái vào lòng.
“ Cha ...” Cô gái váy đen bật khóc: ” Cha, con xin lỗi.”
“ Con bé ngốc này, còn phải xin lỗi cha sao? Không cần biết con bị ủy khuất lớn thế nào, cha luôn ở đây đợi con ...” Lão Gia mắt ươn ướt: ” Về rồi là tốt rồi, về là tốt rồi, lần này chúng ta không đi nữa.”
“ Không đi nữa.” Cô gái váy đen lắc đầu liên hồi: ” Con ở nhà với cha, không đi đâu nữa.”
Lý Như Ý trầm tư nhìn hai người, lòng suy đoán quan hệ trong đó.
Đúng như Trần Thuật nói, chỗ hắn ngồi có thể quan sát toàn bộ đường phố bên ngoài, cho nên cũng phát hiện ra cô gái sớm nhất. Khi đó cô còn xách va ly đứng ở trước cửa, vẻ mặt rất phức tạp, có chút ngập ngừng cùng sợ hãi. Đứng đó rồi lại tựa như muốn bỏ đi, không dám đi vào.
Giống như một người đáng thương, muốn vào ăn bát mỳ, nhưng lo trong túi không đủ tiền, hắn từng trải qua chuyện như vậy.
Chính vì cô đứng ở cửa do dự, tinh thần bất an, hành lý lỉnh kỉnh cho nên mới bị bọn trộm chú ý, hai tên một trái một phải đi tới, giống như định vào quán ăn mỳ, tới gần đột nhiên một tên xô ngã cô gái, tên còn lại nhanh tay móc túi sách của cô.
Trần Thuật chủ động đi ra nói chuyện với hai cảnh sát, bọn họ bỏ qua cho Thang Đại Hải, áp giải bộn trộm đi, đám đông vây quanh cũng tản dần.
Lão Gia ôm con gái vào phòng, ba anh em cũng bám theo, mắt Trần Thuật và Thang Đại Hải rừng rực lửa hóng hớt, chỉ có Lý Như Ý giúp cô gái mang va ly vào, mặt vẫn lạnh lùng như xưa.
“ Có đói không?” Lão Gia kéo con gái ngồi xuống, mặt đầy quan tâm:
“ Không đói ạ.” Cô gái váy đen lắc đầu:
“ Đi xa như vậy, sao có thể không đói? Trên đường đi không ăn gì phải không?” Lão Gia đứng lên: ” Con đợi một chút, cha làm cho con bát mỳ, vài phút là xong.”
“ Cha, không cần làm đâu ..”
“ Lát là xong.” Lão Gia cô chấp nói, phát hiện ba người Trần Thuật ngồi bên hóng chuyện, trừng mắt giới thiệu: ” Con gái tôi, Giang Ngu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận