Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 407: Tạm biệt Đông Chính (2)

Trần Thuật đi pha trà mời khách, liên tục xin tha: ” Hai vị đại ca, lúc tôi mới tới thế nào, hai anh lại chẳng phải không biết, tôi bị Hoa Mỹ chơi một vố, cả Hoa Thành không ai dám nhận tôi, đánh liều tới đối thủ cũ xin việc, may mà Đông Chính đưa tay ra, tôi mới có cơ hội ngồi uống trà với hai anh.”
Lạc Kiệt cười lạnh: ” Ai mà biết có phải là khổ nhục kế của cậu và Hoa Mỹ không?”
Trần Thuật câm nín, có kiểu khổ nhục kế thế à?
Bạch Khởi Nguyên đùa có điểm dừng, nhìn hộp giấy: ” Hôm nay đi à?”
“ Hôm nay đi rồi, mọi công việc đã bàn giao xong, tôi mà không đi sẽ thành vật cản đường phòng kế hoạch.” Chuyện đã thế, Trần Thuật phải giải quyết nhanh để phòng kế hoạch còn tuyển phó tổng giám khác:
“ Dù sao cậu ở Đông Chính nửa năm, thu hoạch vô cùng phong phú.”
Điểm này không ai có thể phủ nhận, chức vị cao hơn ở Hoa Mỹ, lương tăng lên, liên tục mang về mấy hạng mục lớn, cả tập đoàn lẫn bản thân đều hưởng lợi lớn. Nếu không lấy đâu ra tiền mua nhà đối diện với Khổng Nhược Khuê.
Cả kịch bản viết mấy năm cũng được dựng thành phim, do Bạch Khởi Nguyên và Tô Âm diễn vai chính, chưa chiếu đã hot, đã có đạo diễn và công ty chế tác điện ảnh tới gặp y hỏi về kịch bản kế tiếp, hi vọng có cơ hội hợp tác, mở ra cho Trần Thuật cánh cửa hoàn toàn mới.
Trần Thuật thấy mình hot rồi, sau này sẽ càng ngày càng hot.
Và thu hoạch lớn nhất là lọt vào mắt xanh của nữ thần, thành nam nhân may mắn nhất thế giới, có được Khổng Nhược Khuê, có được ái tình.
Trần Thuật nói một câu giả dối với giọng hết sức chân thành: ” Thu hoạch lớn nhất của tôi là có được người bạn tốt như hai anh.”
Khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ, vô sỉ quá rồi, cả hai đều biết, đảm bảo trong lòng y lúc này không phải nghĩ tới bọn họ.
Bạch Khởi Nguyên và Lạc Kiệt ngồi một lúc, chưa uống đến chén trà thứ hai đã đứng dậy cáo từ, hẹn tối nay gặp lại nhau ở nhà hàng.
Mọi thứ được Trần Thuật thu dọn dần từ mấy ngày trước rồi, dù sao y cũng có cả tháng chuẩn bị, nên giờ chỉ cần mang đi laptop, ít giấy bút, và vài chậu cây cảnh mini nữa mà thôi.
Ngày đầu tiên Trần Thuật đi làm, Lăng Thần tặng cho y một chậu xương rồng, nói rằng nhìn cây cũng giống nhìn thấy cô.
Cô ấy nói đúng, cây xương rồng này giống cô ấy, có thể nở ra hoa, cũng mang theo vô số gai nhọn, bất cẩn một chút là bị đâm đầm đìa máu.
Mặc dù cuối cùng không thể cùng Lăng Thần đi tới cuối chặng đường, nhưng Trần Thuật vẫn giữ thói quen chăm cây cảnh, nhìn cái cây nhỏ xanh mướt, tâm tình vô cớ tốt lên vài phần, đây là thứ duy nhất liên quan tới Lăng Thần mà Trần Thuật không định xóa bỏ khỏi cuộc đời mình.
“ Đông Chính, tạm biệt.” Trần Thuật đứng bên cửa sổ, nhìn Châu Giang như tấm lụa xanh vắt ngang trước mắt, lòng lưu luyến lẩm bẩm:
Bữa cơm liên hoan buổi tối vô cùng náo nhiệt, Lạc Kiệt chơi lớn, bao hết nhà hàng Thiên Hà. Trước kia liên hoan, mọi người sợ uy lãnh đạo cho nên chỉ ăn uống gọi là, lần này trước bữa ăn Lạc Kiệt tuyên bố, phải để Trần Thuật cảm thụ được một cách sâu sắc sự nhiệt tình của Đông Chính, để y lúc nào cũng nhớ tới họ, hô hào mọi người phát huy 100% tinh thần.
Lời vừa dứt không khác gì tiếng tù xung phong, Trần Thuật chưa kịp ăn miếng nào thì đợt mời rượu đầu tiên đã tới ...
Bạch Khởi Nguyên về Hoa Thành tất nhiên về Hoa Thành là do có công việc, cho nên đến muộn, khi hắn tới nơi thì bữa liên hoàn tới cao trào.
Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người đều bất ngờ, Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê là quan hệ yêu đương, chưa chính thức công khai trên truyền thông, song họ không che giấu gì nữa rồi, mà Bạch Khởi Nguyên và Khổng Nhược Khuê cũng có vô số tin đồn, quan hệ không tầm thường, bảo giữa hai người đó không có gì thì họa ma mới tin.
“ Không phải nói là Bạch gia cũng thích Khuê tỷ à, chẳng lẽ là tin đồn?”
“ Rốt cuộc là chuyện gì thế này, Bạch gia sao lại tới tiễn chân tổng giám Trần, sẽ không có vấn đề gì chứ? Liệu có va chạm gì không?”
“ Trời, chuyện này còn khó tin hơn cả ông chủ đích thân tới tham gia ...”
Không khí bữa liên hoan trùng hẳn xuống, tiếng xì xào lại vang lên khắp nơi.
Trần Thuật lại là người mừng hơn ai hết, rời chỗ ra chào đón Bạch Khởi Nguyên hết sức nồng nhiệt, ôm vai hắn như bạn thân lâu năm mới gặp lại. Cảnh này làm mọi người yên tâm rồi, tuy vẫn không hiểu ra sao, chí ít không cần lo có xung đột gì nữa, lo lắng chuyển sang mừng rỡ, Bạch Khởi Nguyên là nghệ sĩ quốc dân, phòng kế hoạch biết bao người là fan của hắn, cơ hội không thể bỏ lỡ ...
Rất nhanh Bạch Khởi Nguyên hiểu nguyên nhân vì sao Trần Thuật lại vui mừng như thế rồi, hắn tới giúp Trần Thuật chia sẻ rất nhiều hỏa lực, nhìn y tranh thủ cắm đầu ăn lót dạ dày để mặc mình bị bao vây là rõ, dở khóc dở cười.
Làm bạn với tên này, mấy chuyện tương tự có lẽ còn gặp không ít.
“ Ông chủ tới rồi.” Có người đột nhiên kêu lên thất thanh:
Trần Thuật ngẩng đầu nhìn thấy Lật Côn dẫn theo thư ký đi vào.
Kinh ngạc nhìn nhanh sang Lạc Kiệt.
Lạc Kiệt nhún vai: ” Các bộ phận tổ chức liên hoan, theo lễ tiết mời ông chủ, nhưng ông chủ chưa bao giờ tham gia, ai mà biết hôm nay lại tới.”
Hai người còn đang ngạc nhiên thì Lật Côn đã dẫn thư ký Hoàng tới trước mặt Lạc Kiệt, trợn mắt: ” Mời khách ăn cơm, khách còn chưa tới mà các cậu đã ăn rồi à?”
“ Ông chủ đâu phải là khách, mà là ông chủ của chúng tôi, chúng tôi muốn tranh thủ ăn xong còn về làm việc cho ông chủ ...” Lạc Kiệt nào dám cãi, vứt hết liêm sỉ chạy tới cười nịnh:
Thái độ này là người của phòng kế hoạch che mặt không đành lòng nhìn, không phải hành vi của Lạc Kiệt quá đà, song so với biểu hiện thường ngày của hắn thì tương phản quá lớn.
“ Cái miệng này ....” Lật Côn không nói hết lời:
“ Chủ tịch ngồi đi ạ.” Trần Thuật vội vàng mời, giờ toàn bộ nhân viên trong phòng đã đứng dậy rồi, đợi ông chủ ngồi, ông chủ không ngồi, ai dám ngồi?
Thư ký Hoàng rót cho Lật Côn một ly rượu vang, Lật Côn nhận lấy nâng ly hướng về Trần Thuật: ” Cám ơn tổng giám Trần làm việc tận tụy hết mình, cống hiến lớn cho sự phát triển của Đông Chính. Tôi đại biểu cho toàn bộ người của Đông Chính, dùng ly rượu này chúc tổng giám Trần tương lai tiền đồ như gấm, càng đi càng xa.”
“ Cám ơn chủ tịch.” Trần Thuật cảm kích khom người:
Keng.
Hai cái ly cụng nhau, đều uống cạn.
Lật Côn vỗ vai Trần Thuật, thân tình nói: ” Thường xuyên về nhà nhé.”
“ Vâng thưa chủ tịch, Đông Chính luôn là nhà của tôi, tôi sẽ thường về thăm mọi người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận