Cô Bạn Cùng Bàn
Chương 34: Hoa khôi thôn (2)
“ Khổng Khuê ...” Trần Thuật ngạc nhiên không thôi, đúng là Khổng Nhược Khuê thật, kinh ngạc hơn nữa cô gái này lại còn chạy tới quán Lão Gia ăn mỳ:
“ Trả lời câu hỏi của tôi.” Khổng Nhược Khuê không biết vì cớ gì khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, bộ dạng không trả lời tôi giết:
“ Trương Đại Nha không phải hoa khôi trong thôn, tôi cũng không thầm yêu cô ấy.” Trần Thuật hoang mang ứng đối, chưa hiểu mình lâm vào tình cảnh gì, cái cô gái này sao kỳ lạ thế:
“ Cô gái đẹp như thế vì sao không phải là hoa khôi thôn? Thôn của anh có ai xinh đẹp hơn cô ấy à? Vì sao anh không thầm yêu cô ấy? Anh có phải là người không?” Không Nhược Khuê liên tục dồn ép:
“ Tôi, tôi ...” Trần Thuật bị cái mồm nhỏ liến thoắng của Khổng Nhược Khuê làm ứng phó không kịp, vừa mở mồm đã bị hỏi câu khác, đành đầu hàng: ” Được rồi, cô nói sao thì là thế, Trương Đại Nha là hoa khôi thôn, tôi thầm yêu cô ấy.”
“ Hừm, Trương Đại Nha tôi thuộc về con trai ngốc của trưởng thôn, tôi nói cho anh biết Cẩu Đản , chúng ta căn bản không có chút khả năng nào đâu, anh bỏ ý định đó đi. Anh có đợi tôi một nghìn năm, một vạn năm cũng không có cơ hội đâu.”
- Giải thích, Cẩu Đản nghĩa là Cớt Chó. Hết giải thích.
“ Tôi biết, tôi biết.” Trần Thuật tới nước này chỉ còn biết phụ họa theo, gật đầu lia lịa: ” Tôi không xứng với cô.”
Khổng Nhược Khuê đeo kính lên, bĩu môi: ” Mất hứng thế, xong nhanh vậy à?”
Trần Thuật còn chưa hoàn hồn sau màn giao phong hoang đường tức cười vừa rồi, cầm cốc nước lên uống, vì hơi khẩn trương nên uống cũng hơi gấp, "ực" một cái nửa cốc nước lớn: ” Vừa rồi cô chơi cái trò gì thế?”
“ Anh không nhìn ra à?”
“ Không nhìn ra, trước kia chưa ai chơi với tôi như thế.”
“ Có người từng chơi với anh rồi, nhưng anh quên mà thôi.” Khổng Nhược Khuê cười lạnh: ” Vừa rồi tôi đóng vai thiếu nữ xinh đẹp đanh đá gặp phải ánh mắt bỉ ổi của lưu manh trêu ghẹo, cho nên dũng cảm đi tới tranh đấu ... Ai mà ngờ anh trở giọng, câu chuyện tình yêu đô thị biến thành ái tình thôn quê, tôi lại biến thành Trương Đại Nha suốt ngày mặc áo bông đỏ.”
“ Con ăn rỉ mũi.” May mà Trần Thuật thông minh, năng lực tiếp nhận cũng cao, bổ xung:
“ Anh mới ăn rỉ mũi ấy, sắp đặt này không phù hợp với hoa khôi thôn, tôi sửa kịch bản rồi.” Khổng Nhược Khuê ngang ngược tuyên bố:
“ Cô thường làm như vậy à?” Trần Thuật hiểu rồi, không ngờ Khổng Nhược Khuê lại say mê với diễn xuất như vậy, loại chuyện này mà truyền đi chắc là làm fan hâm mộ của cô chấn động:
“ Một nghệ sĩ giỏi phải chịu khó quan sát, chăm chỉ suy nghĩ, đồng thời mỗi giây mỗi phút phải gọt giũa khả năng diễn xuất của mình. Đi vào giữa quần chúng, hóa thân thành người như bọn họ.”
“Ví như vừa rồi tôi đột nhiên ngồi trước mặt anh đưa ra câu hỏi, làm anh kinh ngạc, biến hóa trên nét mặt và ánh mắt của anh, cùng câu trả lời sau đó, đều là tư liệu diễn xuất mà tôi cần thu thập. Nếu đơn thuần dựa vào tưởng tượng sẽ không đạt được hiệu quả chân thật. Tôi gọi điều này là phản ứng tức thời trong diễn xuất.”
Khổng Nhược Khuê mặt đầy kiêu ngạo, thái độ kiểu đợi gì mà chưa khe tôi đi: ” Có phải là thấy tôi chuyên nghiệp lắm không? Tôi nói cho anh biết, thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên đâu.”
Tràn Thuật vừa thán phục vừa bị cô gái khác thường này làm dở khóc dở cười: ” Cô đã bao giờ vì thế mà bị ăn đòn chưa?”
“ Hừ, anh nhìn mặt tôi xem.” Khổng Nhược Khuê hai tay ôm gương mặt xinh đẹp làm ra vẻ đáng yêu: ” Chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai đành lòng ra tay? Với lại không phải tôi gặp ai cũng diễn.”
“ Vậy vì sao lại là tôi?”
“ Trong quán mỳ ngoài anh ra thì còn ai nữa không, dù sao thì cũng rảnh mà.”
Trần Thuật có chút tổn thương, dù sao y cũng khá tự tin về vẻ ngoài của mình: ” Sao cô lại bám theo tôi tới đây? Quán mỳ Lão Gia này là nơi tôi thường tới ăn cơm. Lão Gia giống như cha ruột của tôi vậy, vì thế quán mỳ của Lão Gia là quán mỳ của tôi ... Cô chạy tới đây làm gì?”
“ Bám theo?” Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê chớp chớp: ” Tôi mà bám theo anh ấy à?”
“ Cô đừng nói với tôi là mấy lần gặp nhau đều tình cờ nhé, tôi không tin duyên phận của chúng ta tốt thế đâu.”
Có lẽ nếu là cô gái khác chứ không cần nói là một minh tinh, Trần Thuật không nói chuyện kiểu này, với Khổng Nhược Khuê thì rất lạ, cảm giác rất tự nhiên, làm y không cần phải khách khí:
“ Anh tới Đông Chính phỏng vấn là do tôi bảo à?” Khổng Nhược Khuê chất vấn ngược lại:
“ Cái đó không phải.”
“ Anh bị rơi gót giày là do tôi cưa đứt à?”
“ Cái đó cũng không.”
“ Anh tới quán Karaoke Minh Châu hát là tôi gọi anh tới à? Hát xong tôi gọi anh tới phòng tôi đấy à?”
Lại lần nữa bị những câu hỏi liên tiếp làm á khẩu, Trần Thuật chỉ còn nước nói thật: ” Cho nên tôi mới tò mò vì sao chúng ta cứ gặp nhau suốt như thế.”
Không ngờ Khổng Nhược Khuê từ hung hăng thành ôn nhu, cười ngọt: ” Đó gọi là duyên phận.”
Mặc cho tài ăn nói của Trần Thuật rất tốt cũng không cách nào bắt bẻ được luận điểm này.
“ Vậy sao cô lại tới đây?” Trần Thuật vẫn còn cố chống trả: ” Đây là một cái quán mỳ nhỏ, chẳng phải nhà hàng danh tiếng. Tôi biết nơi cô ở, tiểu khu đó cách chỗ này mười mấy ki lô mét, cô đừng nói với tôi cô đi xa như thế là vì ăn một bát mỳ.”
“ Đúng thế, chỉ vì ăn một bát mỳ.” Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
“ Không tin à?”
“ Cô coi tôi bị thiểu năng chắc?” Trần Thuật có chút tức giận, cô gái này lại nhập vai vào nhân vật gì rồi:
“ Không, tôi chỉ coi anh là thằng ngốc.” Thái độ của Khổng Nhược Khuê rất kiên định:
“ Này thằng nhóc nói cái gì thế hả?” Lão Gia đột ngột xuất hiện vung tay bợp Trần Thuật một cái: ” Đừng có mà xem thường quán mỳ của tôi nhé, nổi tiếng lắm đấy, có cả người ở thành phố khác chạy tới ăn mỳ, chỉ có thằng nhóc cậu không biết quý trọng. Đúng là bụt chùa nhà không thiêng.”
Nói rồi đặt một bát mỳ lớn trước mặt Khổng Khuê, lòng lợn chất đầy ắp.
“ Tiểu Khuê, ăn cho nóng, cần gì thì cứ tự lấy nhé.” Lão Gia tỏ ra rất ân cần:
“ Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.” Khổng Nhược Khuê chớp mắt cái đã biến thành cô gái ngoan ngoãn hiền thục:
“ Trả lời câu hỏi của tôi.” Khổng Nhược Khuê không biết vì cớ gì khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, bộ dạng không trả lời tôi giết:
“ Trương Đại Nha không phải hoa khôi trong thôn, tôi cũng không thầm yêu cô ấy.” Trần Thuật hoang mang ứng đối, chưa hiểu mình lâm vào tình cảnh gì, cái cô gái này sao kỳ lạ thế:
“ Cô gái đẹp như thế vì sao không phải là hoa khôi thôn? Thôn của anh có ai xinh đẹp hơn cô ấy à? Vì sao anh không thầm yêu cô ấy? Anh có phải là người không?” Không Nhược Khuê liên tục dồn ép:
“ Tôi, tôi ...” Trần Thuật bị cái mồm nhỏ liến thoắng của Khổng Nhược Khuê làm ứng phó không kịp, vừa mở mồm đã bị hỏi câu khác, đành đầu hàng: ” Được rồi, cô nói sao thì là thế, Trương Đại Nha là hoa khôi thôn, tôi thầm yêu cô ấy.”
“ Hừm, Trương Đại Nha tôi thuộc về con trai ngốc của trưởng thôn, tôi nói cho anh biết Cẩu Đản , chúng ta căn bản không có chút khả năng nào đâu, anh bỏ ý định đó đi. Anh có đợi tôi một nghìn năm, một vạn năm cũng không có cơ hội đâu.”
- Giải thích, Cẩu Đản nghĩa là Cớt Chó. Hết giải thích.
“ Tôi biết, tôi biết.” Trần Thuật tới nước này chỉ còn biết phụ họa theo, gật đầu lia lịa: ” Tôi không xứng với cô.”
Khổng Nhược Khuê đeo kính lên, bĩu môi: ” Mất hứng thế, xong nhanh vậy à?”
Trần Thuật còn chưa hoàn hồn sau màn giao phong hoang đường tức cười vừa rồi, cầm cốc nước lên uống, vì hơi khẩn trương nên uống cũng hơi gấp, "ực" một cái nửa cốc nước lớn: ” Vừa rồi cô chơi cái trò gì thế?”
“ Anh không nhìn ra à?”
“ Không nhìn ra, trước kia chưa ai chơi với tôi như thế.”
“ Có người từng chơi với anh rồi, nhưng anh quên mà thôi.” Khổng Nhược Khuê cười lạnh: ” Vừa rồi tôi đóng vai thiếu nữ xinh đẹp đanh đá gặp phải ánh mắt bỉ ổi của lưu manh trêu ghẹo, cho nên dũng cảm đi tới tranh đấu ... Ai mà ngờ anh trở giọng, câu chuyện tình yêu đô thị biến thành ái tình thôn quê, tôi lại biến thành Trương Đại Nha suốt ngày mặc áo bông đỏ.”
“ Con ăn rỉ mũi.” May mà Trần Thuật thông minh, năng lực tiếp nhận cũng cao, bổ xung:
“ Anh mới ăn rỉ mũi ấy, sắp đặt này không phù hợp với hoa khôi thôn, tôi sửa kịch bản rồi.” Khổng Nhược Khuê ngang ngược tuyên bố:
“ Cô thường làm như vậy à?” Trần Thuật hiểu rồi, không ngờ Khổng Nhược Khuê lại say mê với diễn xuất như vậy, loại chuyện này mà truyền đi chắc là làm fan hâm mộ của cô chấn động:
“ Một nghệ sĩ giỏi phải chịu khó quan sát, chăm chỉ suy nghĩ, đồng thời mỗi giây mỗi phút phải gọt giũa khả năng diễn xuất của mình. Đi vào giữa quần chúng, hóa thân thành người như bọn họ.”
“Ví như vừa rồi tôi đột nhiên ngồi trước mặt anh đưa ra câu hỏi, làm anh kinh ngạc, biến hóa trên nét mặt và ánh mắt của anh, cùng câu trả lời sau đó, đều là tư liệu diễn xuất mà tôi cần thu thập. Nếu đơn thuần dựa vào tưởng tượng sẽ không đạt được hiệu quả chân thật. Tôi gọi điều này là phản ứng tức thời trong diễn xuất.”
Khổng Nhược Khuê mặt đầy kiêu ngạo, thái độ kiểu đợi gì mà chưa khe tôi đi: ” Có phải là thấy tôi chuyên nghiệp lắm không? Tôi nói cho anh biết, thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên đâu.”
Tràn Thuật vừa thán phục vừa bị cô gái khác thường này làm dở khóc dở cười: ” Cô đã bao giờ vì thế mà bị ăn đòn chưa?”
“ Hừ, anh nhìn mặt tôi xem.” Khổng Nhược Khuê hai tay ôm gương mặt xinh đẹp làm ra vẻ đáng yêu: ” Chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai đành lòng ra tay? Với lại không phải tôi gặp ai cũng diễn.”
“ Vậy vì sao lại là tôi?”
“ Trong quán mỳ ngoài anh ra thì còn ai nữa không, dù sao thì cũng rảnh mà.”
Trần Thuật có chút tổn thương, dù sao y cũng khá tự tin về vẻ ngoài của mình: ” Sao cô lại bám theo tôi tới đây? Quán mỳ Lão Gia này là nơi tôi thường tới ăn cơm. Lão Gia giống như cha ruột của tôi vậy, vì thế quán mỳ của Lão Gia là quán mỳ của tôi ... Cô chạy tới đây làm gì?”
“ Bám theo?” Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê chớp chớp: ” Tôi mà bám theo anh ấy à?”
“ Cô đừng nói với tôi là mấy lần gặp nhau đều tình cờ nhé, tôi không tin duyên phận của chúng ta tốt thế đâu.”
Có lẽ nếu là cô gái khác chứ không cần nói là một minh tinh, Trần Thuật không nói chuyện kiểu này, với Khổng Nhược Khuê thì rất lạ, cảm giác rất tự nhiên, làm y không cần phải khách khí:
“ Anh tới Đông Chính phỏng vấn là do tôi bảo à?” Khổng Nhược Khuê chất vấn ngược lại:
“ Cái đó không phải.”
“ Anh bị rơi gót giày là do tôi cưa đứt à?”
“ Cái đó cũng không.”
“ Anh tới quán Karaoke Minh Châu hát là tôi gọi anh tới à? Hát xong tôi gọi anh tới phòng tôi đấy à?”
Lại lần nữa bị những câu hỏi liên tiếp làm á khẩu, Trần Thuật chỉ còn nước nói thật: ” Cho nên tôi mới tò mò vì sao chúng ta cứ gặp nhau suốt như thế.”
Không ngờ Khổng Nhược Khuê từ hung hăng thành ôn nhu, cười ngọt: ” Đó gọi là duyên phận.”
Mặc cho tài ăn nói của Trần Thuật rất tốt cũng không cách nào bắt bẻ được luận điểm này.
“ Vậy sao cô lại tới đây?” Trần Thuật vẫn còn cố chống trả: ” Đây là một cái quán mỳ nhỏ, chẳng phải nhà hàng danh tiếng. Tôi biết nơi cô ở, tiểu khu đó cách chỗ này mười mấy ki lô mét, cô đừng nói với tôi cô đi xa như thế là vì ăn một bát mỳ.”
“ Đúng thế, chỉ vì ăn một bát mỳ.” Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
“ Không tin à?”
“ Cô coi tôi bị thiểu năng chắc?” Trần Thuật có chút tức giận, cô gái này lại nhập vai vào nhân vật gì rồi:
“ Không, tôi chỉ coi anh là thằng ngốc.” Thái độ của Khổng Nhược Khuê rất kiên định:
“ Này thằng nhóc nói cái gì thế hả?” Lão Gia đột ngột xuất hiện vung tay bợp Trần Thuật một cái: ” Đừng có mà xem thường quán mỳ của tôi nhé, nổi tiếng lắm đấy, có cả người ở thành phố khác chạy tới ăn mỳ, chỉ có thằng nhóc cậu không biết quý trọng. Đúng là bụt chùa nhà không thiêng.”
Nói rồi đặt một bát mỳ lớn trước mặt Khổng Khuê, lòng lợn chất đầy ắp.
“ Tiểu Khuê, ăn cho nóng, cần gì thì cứ tự lấy nhé.” Lão Gia tỏ ra rất ân cần:
“ Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.” Khổng Nhược Khuê chớp mắt cái đã biến thành cô gái ngoan ngoãn hiền thục:
Bạn cần đăng nhập để bình luận