Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 263: Người giấy

Tô Âm tức thì đứng bật dậy, hai tay cầm cốc nước quả lớn cũng không uống nữa, nghiến răng: ” Cô ta có ý đồ gì đây?”
“ Chị hoài nghi chúng ta bị lừa mất rồi.” Trương Lâm khẽ thở dài, cô bé này tất nhiên là rất thông minh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, với lại nếu đám người đó là một bọn, làm sao đề phòng xuể:
“ Ý chị là Thang Đại Hải biết em và Khổng Khuê bất hòa, cho nên khi tới đàm phán với chúng ta mới cố tình nói thế ... Vì khích em ? Để em sinh ý so kè với Khổng Khuê mà lại lần nữa lọt vào bẫy của chúng?” Tô Âm chỉ mất một tích tắc để suy ra kết luận này:
Trương Lâm lo Tô Âm bị đả kích, tâm lý không chịu được, cẩn thận nói: ” Đó chỉ là suy đoán cá nhân của chị thôi, biết đâu chuyện không như thế ... Trên mạng có nói Khổng Khuê được tổng giám Trần tháp tùng tham gia lễ khai trương, không nói gì thêm.”
“ Nếu Thang Đại Hải có khúc mắc với Khổng Khuê, với tính cách cao ngạo ấy, cô ta thèm vào để ý tới chúng.” Tô Âm mặt đanh lại, chẳng chút vẻ dễ thương nào nữa: ” Tên Thang Đại Hải đó về ngoài rất thật thà ngốc nghếch, vậy mà mưu mô như thế sao?”
“ Cũng chưa chắc là Thang Đại Hải, hắn không hiểu thấu triệt quan hệ giữa em và Khổng Khuê như thế, càng chẳng hiểu em như thế. Nếu hắn thực sự là người có thủ đoạn, với bối cảnh lớn như vậy, có cần bao năm vẫn là chủ trì nhỏ không?”
“ Chẳng lẽ là Khổng Khuê.” Tô Âm rít lên, đặt cốc nước hoa quả xuống bàn, nghiến răng trèo trẹo: ” Cô đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, lần này tôi nhất định bắt cô phải trả giá đắt.”
Không có được mới càng đáng quý.
Thân ở thế yếu, sao chẳng dùng kế ..
Thang Đại Hải miệng vui vẻ ngâm nga bài Hoa hồng trắng, bước chân thoăn thoắt về văn phòng của mình.
Hắn sờ con ngựa sứ tạo dáng đang muốn phi lên trời, tay nghề rất tốt, màu sắc sắc nét, chi tiết rõ ràng, đúng là món đồ quý.
Quay sang nhìn bức Hoa hướng dương, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy thích, không ngờ cái tủ đồ xa xỉ phẩm di động ấy lại thực sự là nghệ sĩ.
Nếu vậy vì sao ngày đầu tiên gặp mặt cô ấy lại dùng hình tượng như thế, chẳng lẽ chưa gặp đã ghét mình à?
“ Ừm, bức Hoa hướng dương này vẽ được lắm, không kém gì Van Gogh.”
Thang Đại Hải treo bức tranh lên tường trái, ngấm nghĩa một hồi, sau đó lắc đầu, phía bức tường đó có cái giá sách, như thế không thể hiện được sự độc nhất vô nhị của bức tranh này.
Vì thế lại chuyển sang bên phải, song vẫn lần nữa lắc đầu, vì phía này trống trải quá, làm bức tranh trở nên lẻ loi đơn điệu.
Không thể treo sau lưng, đó là cửa sổ sát sàn, treo lên cửa sổ thì nó còn ra cái gì nữa?
Thang Đại Hải suy đi nghĩ lại, treo ở vách tường đối diện, vậy là khi hắn làm việc mệt mỏi, cứ ngẩng đầu lên là thấy.
Đương nhiên nó cũng sẽ luôn nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ làm việc của mình.
Ai nói câu này nhỉ, nam nhân lúc chuyên tâm làm việc là ngầu nhất.
Đang tự YY thì dưới lầu có tiếng kêu, Thang Đại Hải mở cửa sổ ra, thò đầu hỏi: ” Xảy ra chuyện gì mà la hét ầm lên thế.”
“ Ông chủ ...” Các cô gái trẻ của công ty đang dọn dẹp hiện trường mặt đầy kinh khủng nhìn về phía cửa:
Ở đó có một hình nộm xanh đỏ đang cháy rừng rực, đó là người giấy dùng để đốt trong đám ma.
Khai trương chưa lâu đã xảy ra chuyện này, Thang Đại Hải mặt tối sầm, sai nhân viên lấy bình cứu hỏa dập tắt, dọn dẹp hiện trường, nghĩ một lúc lấy điện thoại gọi cho Trần Thuật.
Khi Trần Thuật quay trở lại Huỳnh Hỏa Trùng thì Thang Đại Hải và Lý Như Ý đang ngồi trong văn phòng uống trà.
Y thả mình xuống ghế sô pha, hỏi: ” Làm tôi vội vội vàng vàng gọi tới tới đây, nhưng trông hai anh chẳng có vẻ gì là có chuyện gấp nhỉ?”
Thang Đại Hải cầm ấm trà rót cho Trần Thuật: ” Vừa rồi có kẻ đốt một cái hình nộm trước cửa công ty của chúng ta.”
Không ngờ Trần Thuật nghe một cái cao hứng hỏi: ” Chụp lại không, gửi cho tôi xem nào.”
“ Không kịp chụp.” Thang Đại Hải chép miệng: ” Đám tiểu cô nương nhìn thấy cảnh đó sợ hãi rúm vào với nhau, khi tôi từ trên văn phòng chạy xuống thì đã cháy hết rồi. Như Ý thì ở trong phòng tập thể dục dưới lầu, nhìn thấy cũng chẳng biết chụp lại.”
Lý Như Ý hởi hợt nói: ” Vớ vẩn.”
Lễ khai trương là một sự kiện trọng đại, vậy mà có kẻ lại đốt hình nộm trước cửa công ty, Lý Như Ý thấy nếu mình gặp phải loại chuyện này sẽ nổi trận lôi đình, gấp gáp tìm ra hung thủ mới đúng.
Vậy mà hai cái tên này lại hì ha hí hửng, tiếc nuối vì không chụp lại được cảnh đặc sắc đó, làm như là điềm lành trời ban không bằng.
Hai tên này chẳng bình thường gì cả.
Khi bên ngoài đang nhốn nháo bàn tán thì Lý Như Ý đang tập thể lực ở trong phòng gym, hắn vừa gập bụng được 97 cái, còn thiếu ba cái nữa mới kết thúc.
Hắn cứ như người ngoài cuộc, làm nốt ba cái gập mình cuối cùng rồi mới lau mồ hôi đi qua quan tâm tới chuyện gì xảy ra, lúc đó hiển nhiên là muộn rồi.
“ Cậu có đoán ra được ai làm không?” Thang Đại Hải hỏi Trần Thuật:
“ Không đoán ra, không có bất kỳ một chứng cứ nào thì sao mà đoán được. Có điều làm ra cái chuyện vớ vẩn này thì nhất định là người khá rảnh rỗi đấy.” Trần Thuật ngẫm nghĩ:
“ Đúng thế, vậy thì không khó đoán lắm.”
“ Cứ đợi đi, đối phương nấp trong bóng tối rình rập chúng ta, đừng bứt dây động rừng, kẻ đó trốn mất thì hết đường tìm. Sau này lại âm thầm đợi thời cơ chơi chúng ta một vố thì phiền lắm.”
“ Nhưng không thể không làm gì hết chứ?” Thang Đại Hải tức lắm, nhưng công ty chưa lắp camera theo dõi nên đành chịu, mà báo cảnh sát thì chuyện quá nhỏ nhặn chưa tới mức:
“ Đương nhiên rồi, tạm thời hết sức cẩn thận, chú ý an toàn là được.” Trần Thuật căn dặn:
Lý Nhu Ý gật đầu tỏ ý đã hiểu, chuyện này hắn sẽ chú ý hơn, chứ một tên vô tâm như Thang Đại Hải không hi vọng gì nhiều được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận