Cô Bạn Cùng Bàn
Chương 290: Tra nam
Tần Giáp đồng thời qua lại với cả ba cô gái, bị một cô trong đó phát hiện ra hắn bắt cá hai tay, mang chứng cứ đi tìm cô gái kia, kết quả thế nào tìm ra cô gái thứ ba ... Ba cô gái phát hiện bộ mặt thật của Tần Giáp, không công kích nhau, mà nhắm chuẩn vào thứ "tra nam" gây tổn thương cho mình.
Trần Thuật thầm khen trong lòng, đúng là các cô gái thông minh.
Tần Giáp gấp gáp tới nơi, giống tuyệt đại đa số nam nghệ sĩ, mặt trắng trẻo, cao ráo, chân dài, là loại hình được lòng các thiếu nữ. Chỉ là thái độ cực kỳ kênh kiệu, đi tới cùng quản lý, chẳng thèm chào hỏi Trần Thuật, tới nơi ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Thái độ giống như ông chủ của người ta vậy.
Một khoảnh khắc Trần Thuật muốn tóm cổ hắn đá đít ra ngoài công ty để ba cô bạn gái kia bạo hành một phen.
Tố chất kiểu gì thế này, nhìn Bạch Khởi Nguyên mà xem, người ta là nghệ sĩ số một số hai trong giới, xem người ta ứng xử thế nào?
Trần Thuật bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Tần Giáp: ” Anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?”
“ Loại chuyện này không phải do cách anh phải nghĩ cách giải quyết à?” Giọng điệu Tần Giáp rất thiếu lịch sự, nói chuyện cũng không thèm rời mắt khỏi điện thoại: ” Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai bây giờ?”
Trần Thuật nhướng mày lên, kiên nhẫn giải thích: ” Phương án giải quyết của chúng tôi là anh lên tiếng xin lỗi, sau đó dừng mọi lịch trình để kiểm điểm bản thân.”
“ Cái gì?” Tần Giáp không khác gì đỉa phải vôi ném điện thoại sang bên, giọng cao vút lên: ” Anh điên đấy phải không?”
“ Tôi không điên, biểu hiện của anh mới là có dấu hiệu của người điên đấy.”
“ Anh nói chuyện kiểu gì thế hả? Anh có tư cách gì mà dám nói với tôi như thế? Chức trách của các anh chính là phục vụ cho nghệ sĩ chúng tôi, không có chúng tôi thì các anh chết đói hết biết” Tần Giáp hùng hổ chỉ mặt Trần Thuật dọa: ” Có tin tôi cho anh mất việc không?”
Không ngờ đối diện với lời hăm dọa của Tần Giáp, Trần Thuật nhàm chán cầm cốc trà lên uống, lãnh đạm đáp: ” Không tin.”
Tần Giáp không tin vào tai mình nữa: ” Anh vừa nói cái gì?”
“ Tôi nói, anh mà không làm tôi mất việc được thì là con heo.” Thái độ của Trần Thuật còn hung hăng hơn Tần Giáp:
“ Anh ...”
Tần Giáp hiển nhiên chưa bao giờ gặp phải một nhân viên công tác nào như Trần Thuật, đầu tiên hắn bị đám nữ nhân kia "bán đứng", chạy tới công ty cầu cứu, không ngờ một tên phó tổng giám lại yêu cầu hắn tới gặp, chứ không phải tới nơi tìm hắn ... Làm Tần Giáp cực kỳ mẫn cảm địa vị có thái độ không hề tốt với Trần Thuật.
Vậy mà Trần Thuật còn ác liệt hơn.
“ Anh thực sự không muốn kiếm cơm ở Đông Chính nữa rồi chứ gì?”
“ Nói cứ như là anh quyết định nổi vậy.” Trần Thuật ngả lưng dựa vào ghế sô pha nhìn thằng hề: ” Có điều, tôi là người quyết định được sinh tử của anh, có tin tôi vào weibo công ty thanh minh, công ty bày tỏ xin lỗi chân thành đối với hành vi của anh không?”
“ Công ty không để anh làm thế đâu.” Tần Giáp nghiến răng ken két:
“ Thế à, toàn bộ tài khoản chính thức của công ty do tôi nắm giữ, chuyện này chẳng lẽ anh không biết à?”
“ Giỏi lắm, tôi sẽ đi tìm tổng giám Lạc nói chuyện, tôi sẽ cho anh ...”
“ Ai tìm tôi thế?” Lạc Kiệt cầm cốc cà phê đứng ở cửa, nhàn nhã hỏi:
“ Tổng giám Lạc, anh đến đúng lúc lắm ...” Tần Giáp biết thân phận của Lạc Kiệt, nên không dám càn rỡ, giữ sự khách khí nhất định: ” Tên phó tổng giám này điên rồi, hắn định hại tôi.”
“ Hại thế nào?” Lạc Kiệt ngạc nhiên:
“ Chỗ tôi xảy ra chút vấn đề đề nho nhỏ, y đã không giúp tôi giải quyết, mà còn đe dọa hãm hại tôi nữa, anh xem thái độ của hắn thế đấy hả?” Tần Giáp cố tình nói lập lờ:
“ Nếu tổng giám Trần mà muốn hại cậu thì cậu đi chết luôn đi, cậu không sống nổi đâu.” Lạc Kiệt nhấp một ngụm cà phê:
“ Tổng giám Lạc ...” Tần Giáp lảo đảo, mặt thoáng cái cắt không ra máu, hắn hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì ở đây nữa rồi:
“ Gọi tôi cũng vô ích.” Lạc Kiệt chép miệng rất vô trách nhiệm: ” Tôi không cứu nổi cậu đâu.”
Viên quản lý vừa rồi giao thiệp với tổ trưởng Triệu Lỗi, dù không biết chính xác chuyện gì xảy ra, song không lạ gì "bệnh sao" của Tần Giáp nữa, vội vàng chạy tới giảng hòa: ” Tiểu Tần tuổi trẻ khí thịnh, mong hai vị tổng giám đừng để trong lòng. “.
Tần Giáp nghiến răng ken két: ” Y muốn tôi xin lỗi mấy nữ nhân kia, lại còn bắt tôi phải hủy lịch trình kiểm điểm vớ vẩn gì đó ...”
Viên quản lý nháy mắt với Tần Giáp, ra hiệu cho hắn im lặng: ” Hai vị tổng giám, xin lỗi thì cũng được, song dừng lịch trình e ... Tiểu Tần dù sao là người mới đang được công ty đổ nguồn lực vào đưa lên, giờ đang đảm nhận vai diễn quan trọng trong 2 bộ phim, còn là thành viên cố định của show giải trì dài hạn ... Nếu bảo cậu ấy nghỉ ngơi lúc này, e là thiện hại lớn cho cả công ty.”
“ Đã làm sai mà chỉ xin lỗi chót lưỡi đầu môi là chưa đủ, phải bị trừng phạt nghiêm khắc mới được.” Trần Thuật nghiêm giọng nói: ” Tôi biết chuyện này với Tần Giáp mà nói là rất khó tiếp nhận, nhưng nếu như anh ta không có thái độ tích cực ứng phó với chuyện này, phim quay xong cũng bị người ta phản đối, có nổi lên được thì cũng là nhờ bị chửi thôi.”
“Không bằng xin lỗi thật triệt để vào, dừng lịch trình cũng không phải là để nghỉ ngơi, mà là để tham gia hoạt động công ích và từ thiện, như thế mới giảm nhẹ được ảnh hưởng.”
Viên quản lý tốt mồ hôi: ” Tổng giám Trần, không còn biện pháp nào khác sao, Tiểu Tần còn trẻ, đang là lúc tiến bộ mạnh nhất ...”
“ Anh nghĩ chuyện này còn che đậy hay có thể dùng tiền thỏa thuận với mấy cô gái kia được nữa sao?”
Lạc Kiệt nghe Triệu Lỗi thì thầm bên tai xong, đã hiểu tình hình: ” Muộn rồi, nếu cậu ta còn muốn cứu vãn sự nghiệp thì cách duy nhất là tranh thủ lấy hình tượng lãng tử hồi quay đầu. Nếu không cố bưng bít thì công ty cố đầu tư thêm vào cậu ta càng thiệt hại nặng, thời buổi này còn thiếu nghệ sĩ trẻ đẹp đóng gói hình tượng lung linh à, công chúng cần gì ủng hộ nghệ sĩ có vết bẩn.”
Viên quản lý thở dài nhìn về phía Tần Giáp, Tần Giáp thấy cả Lạc Kiệt cũng nói thế rồi, không dám tranh cãi cúi mặt đẩy vẻ bất cam, quản lý gật đầu: ” Nếu cả tổng giám Lạc cũng nói đây là cách tốt nhất, vậy tôi xin tiếp nhận.”
“ Chuyện tiếp theo do phòng kế hoạch xử lý là được rồi, thái độ tốt vào cho tôi.” Lạc Kiệt phất tay đuổi đi, chỉ là một tên nhãi con mới nổi chưa được mấy ngày lại nghĩ mình là cha thiên hạ rồi, hắn không việc gì phải khách khí hết:
“ Làm phiền hai vị tổng giám.”
Viên quản lý vừa dẫn Tần Giáo đi đi, Lạc Kiệt đã tới bên Trần Thuật rủ: ” Tối nay cùng ăn cơm đi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn.”
Đây là điểm Lạc Kiệt hài lòng về Trần Thuật, dù hắn buông quyền rồi, đại bộ phận công việc do Trần Thuật xử lý, phương án cũng do y đưa ra, nhưng mọi việc đều để Lạc Kiệt quyết định, ít quản việc hơn, uy tín trong phòng càng cao, ai cũng cho rằng tổng giám Trần là cảnh tay phải đắc lực của tổng giám Lạc, thể diện đầy đủ.
“ Buổi tối tôi có hẹn rồi.” Lúc chỉ có hai người Trần Thuật không cần khách khí:
“ Gọi cả bạn cậu tới, đông người náo nhiệt mà.”
“ Nhưng mà cô ấy không thích náo nhiệt.”
Lạc Kiệt phất tay bỏ qua, hắn biết người bạn Trần Thuật nói tới là ai rồi.
Trần Thuật thầm khen trong lòng, đúng là các cô gái thông minh.
Tần Giáp gấp gáp tới nơi, giống tuyệt đại đa số nam nghệ sĩ, mặt trắng trẻo, cao ráo, chân dài, là loại hình được lòng các thiếu nữ. Chỉ là thái độ cực kỳ kênh kiệu, đi tới cùng quản lý, chẳng thèm chào hỏi Trần Thuật, tới nơi ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Thái độ giống như ông chủ của người ta vậy.
Một khoảnh khắc Trần Thuật muốn tóm cổ hắn đá đít ra ngoài công ty để ba cô bạn gái kia bạo hành một phen.
Tố chất kiểu gì thế này, nhìn Bạch Khởi Nguyên mà xem, người ta là nghệ sĩ số một số hai trong giới, xem người ta ứng xử thế nào?
Trần Thuật bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Tần Giáp: ” Anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?”
“ Loại chuyện này không phải do cách anh phải nghĩ cách giải quyết à?” Giọng điệu Tần Giáp rất thiếu lịch sự, nói chuyện cũng không thèm rời mắt khỏi điện thoại: ” Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai bây giờ?”
Trần Thuật nhướng mày lên, kiên nhẫn giải thích: ” Phương án giải quyết của chúng tôi là anh lên tiếng xin lỗi, sau đó dừng mọi lịch trình để kiểm điểm bản thân.”
“ Cái gì?” Tần Giáp không khác gì đỉa phải vôi ném điện thoại sang bên, giọng cao vút lên: ” Anh điên đấy phải không?”
“ Tôi không điên, biểu hiện của anh mới là có dấu hiệu của người điên đấy.”
“ Anh nói chuyện kiểu gì thế hả? Anh có tư cách gì mà dám nói với tôi như thế? Chức trách của các anh chính là phục vụ cho nghệ sĩ chúng tôi, không có chúng tôi thì các anh chết đói hết biết” Tần Giáp hùng hổ chỉ mặt Trần Thuật dọa: ” Có tin tôi cho anh mất việc không?”
Không ngờ đối diện với lời hăm dọa của Tần Giáp, Trần Thuật nhàm chán cầm cốc trà lên uống, lãnh đạm đáp: ” Không tin.”
Tần Giáp không tin vào tai mình nữa: ” Anh vừa nói cái gì?”
“ Tôi nói, anh mà không làm tôi mất việc được thì là con heo.” Thái độ của Trần Thuật còn hung hăng hơn Tần Giáp:
“ Anh ...”
Tần Giáp hiển nhiên chưa bao giờ gặp phải một nhân viên công tác nào như Trần Thuật, đầu tiên hắn bị đám nữ nhân kia "bán đứng", chạy tới công ty cầu cứu, không ngờ một tên phó tổng giám lại yêu cầu hắn tới gặp, chứ không phải tới nơi tìm hắn ... Làm Tần Giáp cực kỳ mẫn cảm địa vị có thái độ không hề tốt với Trần Thuật.
Vậy mà Trần Thuật còn ác liệt hơn.
“ Anh thực sự không muốn kiếm cơm ở Đông Chính nữa rồi chứ gì?”
“ Nói cứ như là anh quyết định nổi vậy.” Trần Thuật ngả lưng dựa vào ghế sô pha nhìn thằng hề: ” Có điều, tôi là người quyết định được sinh tử của anh, có tin tôi vào weibo công ty thanh minh, công ty bày tỏ xin lỗi chân thành đối với hành vi của anh không?”
“ Công ty không để anh làm thế đâu.” Tần Giáp nghiến răng ken két:
“ Thế à, toàn bộ tài khoản chính thức của công ty do tôi nắm giữ, chuyện này chẳng lẽ anh không biết à?”
“ Giỏi lắm, tôi sẽ đi tìm tổng giám Lạc nói chuyện, tôi sẽ cho anh ...”
“ Ai tìm tôi thế?” Lạc Kiệt cầm cốc cà phê đứng ở cửa, nhàn nhã hỏi:
“ Tổng giám Lạc, anh đến đúng lúc lắm ...” Tần Giáp biết thân phận của Lạc Kiệt, nên không dám càn rỡ, giữ sự khách khí nhất định: ” Tên phó tổng giám này điên rồi, hắn định hại tôi.”
“ Hại thế nào?” Lạc Kiệt ngạc nhiên:
“ Chỗ tôi xảy ra chút vấn đề đề nho nhỏ, y đã không giúp tôi giải quyết, mà còn đe dọa hãm hại tôi nữa, anh xem thái độ của hắn thế đấy hả?” Tần Giáp cố tình nói lập lờ:
“ Nếu tổng giám Trần mà muốn hại cậu thì cậu đi chết luôn đi, cậu không sống nổi đâu.” Lạc Kiệt nhấp một ngụm cà phê:
“ Tổng giám Lạc ...” Tần Giáp lảo đảo, mặt thoáng cái cắt không ra máu, hắn hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì ở đây nữa rồi:
“ Gọi tôi cũng vô ích.” Lạc Kiệt chép miệng rất vô trách nhiệm: ” Tôi không cứu nổi cậu đâu.”
Viên quản lý vừa rồi giao thiệp với tổ trưởng Triệu Lỗi, dù không biết chính xác chuyện gì xảy ra, song không lạ gì "bệnh sao" của Tần Giáp nữa, vội vàng chạy tới giảng hòa: ” Tiểu Tần tuổi trẻ khí thịnh, mong hai vị tổng giám đừng để trong lòng. “.
Tần Giáp nghiến răng ken két: ” Y muốn tôi xin lỗi mấy nữ nhân kia, lại còn bắt tôi phải hủy lịch trình kiểm điểm vớ vẩn gì đó ...”
Viên quản lý nháy mắt với Tần Giáp, ra hiệu cho hắn im lặng: ” Hai vị tổng giám, xin lỗi thì cũng được, song dừng lịch trình e ... Tiểu Tần dù sao là người mới đang được công ty đổ nguồn lực vào đưa lên, giờ đang đảm nhận vai diễn quan trọng trong 2 bộ phim, còn là thành viên cố định của show giải trì dài hạn ... Nếu bảo cậu ấy nghỉ ngơi lúc này, e là thiện hại lớn cho cả công ty.”
“ Đã làm sai mà chỉ xin lỗi chót lưỡi đầu môi là chưa đủ, phải bị trừng phạt nghiêm khắc mới được.” Trần Thuật nghiêm giọng nói: ” Tôi biết chuyện này với Tần Giáp mà nói là rất khó tiếp nhận, nhưng nếu như anh ta không có thái độ tích cực ứng phó với chuyện này, phim quay xong cũng bị người ta phản đối, có nổi lên được thì cũng là nhờ bị chửi thôi.”
“Không bằng xin lỗi thật triệt để vào, dừng lịch trình cũng không phải là để nghỉ ngơi, mà là để tham gia hoạt động công ích và từ thiện, như thế mới giảm nhẹ được ảnh hưởng.”
Viên quản lý tốt mồ hôi: ” Tổng giám Trần, không còn biện pháp nào khác sao, Tiểu Tần còn trẻ, đang là lúc tiến bộ mạnh nhất ...”
“ Anh nghĩ chuyện này còn che đậy hay có thể dùng tiền thỏa thuận với mấy cô gái kia được nữa sao?”
Lạc Kiệt nghe Triệu Lỗi thì thầm bên tai xong, đã hiểu tình hình: ” Muộn rồi, nếu cậu ta còn muốn cứu vãn sự nghiệp thì cách duy nhất là tranh thủ lấy hình tượng lãng tử hồi quay đầu. Nếu không cố bưng bít thì công ty cố đầu tư thêm vào cậu ta càng thiệt hại nặng, thời buổi này còn thiếu nghệ sĩ trẻ đẹp đóng gói hình tượng lung linh à, công chúng cần gì ủng hộ nghệ sĩ có vết bẩn.”
Viên quản lý thở dài nhìn về phía Tần Giáp, Tần Giáp thấy cả Lạc Kiệt cũng nói thế rồi, không dám tranh cãi cúi mặt đẩy vẻ bất cam, quản lý gật đầu: ” Nếu cả tổng giám Lạc cũng nói đây là cách tốt nhất, vậy tôi xin tiếp nhận.”
“ Chuyện tiếp theo do phòng kế hoạch xử lý là được rồi, thái độ tốt vào cho tôi.” Lạc Kiệt phất tay đuổi đi, chỉ là một tên nhãi con mới nổi chưa được mấy ngày lại nghĩ mình là cha thiên hạ rồi, hắn không việc gì phải khách khí hết:
“ Làm phiền hai vị tổng giám.”
Viên quản lý vừa dẫn Tần Giáo đi đi, Lạc Kiệt đã tới bên Trần Thuật rủ: ” Tối nay cùng ăn cơm đi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn.”
Đây là điểm Lạc Kiệt hài lòng về Trần Thuật, dù hắn buông quyền rồi, đại bộ phận công việc do Trần Thuật xử lý, phương án cũng do y đưa ra, nhưng mọi việc đều để Lạc Kiệt quyết định, ít quản việc hơn, uy tín trong phòng càng cao, ai cũng cho rằng tổng giám Trần là cảnh tay phải đắc lực của tổng giám Lạc, thể diện đầy đủ.
“ Buổi tối tôi có hẹn rồi.” Lúc chỉ có hai người Trần Thuật không cần khách khí:
“ Gọi cả bạn cậu tới, đông người náo nhiệt mà.”
“ Nhưng mà cô ấy không thích náo nhiệt.”
Lạc Kiệt phất tay bỏ qua, hắn biết người bạn Trần Thuật nói tới là ai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận