Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 288: Coi trọng cũng là cảnh cáo (4)

“ Có thể tôi nghĩ hơi quá, song giờ nhìn lại chuyện lần trước, e rằng ông ấy là người khơi lên dã tâm của Tô Âm, nếu không có ông ấy ngầm cho phép, Tô Âm sao phát động cuộc chiến tranh đoạt vị trí nhất tỷ cho được?”
Trần Thuật im lặng chờ đợi, song không thấy Lạc Kiệt trả lời, nói thêm, lúc đó mới vào công ty còn chưa hiểu, dần dà nhìn thấy nhiều hơn: ” Chuyện này xuất hiện còn thăng cấp tới độ cả cao tầng đem ra thảo luận và quyết định, bản thân là không công bằng với Khổng Khuê rồi.”
Lạc Kiệt miễn cưỡng nói: ” Chủ tịch tự có suy nghĩ của mình, dù sao Khổng Khuê đã lâu không nhận phim, ít lộ diện trước công chúng.”
“ Tôi hiểu, thương nhân theo đuổi lợi ích, giá trị thương nghiệp Khổng Khuê tạo ra suy giảm. Tô Âm thì cực kỳ cần cù nỗ lực, mang lại giá trị kinh tế lớn với công ty ...”
“Nhưng giá trị của công ty đâu chỉ ở tiền bạc, có một nghệ sĩ một lòng theo đuổi nghệ thuật, có thể đem lại vinh quang cho công ty, chẳng lẽ không đáng cân nhắc sao? “.
Trần Thuật lại hỏi: ” Tôi nghe nói trước kia trong một tiết mục Tô Âm tiết lộ, sở dĩ lựa chọn đầu quân cho Đông Chính là hâm mộ Khổng Khuê, một thời gian còn làm cái đuôi nhỏ của cô ấy?”
“ Đúng là có chuyện đó.”
Lạc Kiệt thừa nhận, có lẽ không nhìn thấy lợi ích thể hiện qua con số tài chính, song Khổng Nhược Khuê mang về giá trị khác cho công ty, ví như "Tác phẩm Đông Chính làm ra là tinh phẩm" , "Đông Chính đào tạo ra được thị hậu", đây là giá trị khó đong đếm hết.
Phải nói thế nào đây nhỉ ...
Chuyện này không chỉ liên quan tới lợi ích, mà còn giao dịch cùng nhiều tranh đấu nhiều phương diện, không thể nói quá rõ. Dù sao nhiều quyết định còn liên quan tới cha hắn nữa.
Thế nhưng Trần Thuật mở lòng tâm sự với hắn, hắn lại qua loa kết thúc cậu chuyện, vậy thì quan hệ hai người sẽ có ngăn cách.
“ Kỳ thực không hoàn toàn là như vậy, bất kể là tập đoàn hay chủ tịch cũng rất coi trọng và bao dung cho Khổng Khuê rồi. Cậu cứ nghĩ mà xem, trừ cô ấy ra, có nghệ sĩ nào có sự tự do lớn như thế, có nghệ sĩ nào dám hơn một năm trời không nhận phim, muốn làm gì thì làm, muốn quay gì thì quay không? Khổng Khuê do công ty tận tâm bồi dưỡng, trưởng thành cùng công ty, công ty dù thế nào cũng không bạc đãi cô ấy.”
“ Điểm này không thể phủ nhận.” Trần Thuật gật đầu:
“ Song có một số việc hai bên chưa đạt thành nhận thức chúng.”
- Có phải vì hợp đồng?
Quả nhiên là thông minh, chỉ cần lộ ra một chút là y đoán được muốn biểu đạt gì rồi, Lạc Kiệt chép miệng: ” Đúng, chính là vì hợp đồng, e là cô ấy quay xong bộ phim mới nhất là sẽ đối diện với vấn đề tiếp tục ở lại hay là chuyển sang công ty khác rồi.”
“ Cho nên tập đoàn dồn sức đưa Tô Âm lên, ít nhất tạo ra được xu thế thực lực hai bên tương đồng. Nếu như Khổng Khuê ngoan ngoãn ký hợp đồng với công ty, cô ấy sẽ giữ được vị trí hiện tại, còn không thì công ty sẽ tạo ra tình thế, Tô Âm đã vượt qua Khổng Khuê, hạ thấp giá trị của cô ấy khi sang công ty khác?” Trần Thuật trước kia không sở trường đấu tranh, y chuyên tâm vào việc của mình, loại chuyện này coi như còn dò dẫm tìm hiểu:
Lạc Kiệt thở dài: ” Về lý luận thì như thế, tôi không phải là chủ tịch Lật, cho nên không biểu đạt được hết suy nghĩ ở tầng cấp của họ, không biết chính xác họ nghĩ gì, cơ bản không sai, bọn họ muốn gây một sức ép vừa phải lên Khổng Khuê, dù sao khả năng cô ấy ký tiếp hợp đồng cũng cao mà, công ty khác sao cho cô ấy nhiều ưu đãi như vậy.”
“ Tôi hiểu, nhưng làm thế hai bên mất đi sự chân thành với nhau.”
Lạc Kiệt trầm mặc uống trà, đó là đạo cân bằng mà mỗi quản lý đều sẽ làm.
“ Nếu như chủ tịch Lật trò chuyện thẳng thắn với Khổng Khuê, hai bên có thể giữ nhất trí về phương hướng tương lai, thì đúng là chẳng lý do gì cô ấy không tiếp tục ký kết với Đông Chính. Cô ấy tuy có chút tùy hứng, song cũng nặng tình cảm, tôi nghĩ mọi người phải hiểu hơn tôi chứ?”
“ Cái này chưa chắc, cậu hiểu cô ấy hơn mới đúng.” Lạc Kiệt cười đầy ý vị: ” Tôi thấy cậu hiểu cô ấy hơn, cậu biết rồi, trong giới này nhiều cạm bẫy, ai lại tùy tiện mở lòng với người khác. Khổng Khuê đâu phải cô gái đơn giản để người ta nhìn thấu.”
“ Chủ tịch Lật dùng cách này cảnh cáo Khổng Khuê tôi e không ổn.”
Đây là cái khó của Trần Thuật, địa vị cách nhau quá xa, sợ mình góp ý khiến người ta phản cảm, khổng giúp được gì cho cô lại gây hiểu lầm gì đó không hay, dù sao đây mới chỉ là suy luận thôi, thế nên y mới thể hiện ra rằng mình kiên quyết đứng về phía Khổng Nhược Khuê, một mình y không là gì, ít nhất cho ông ta thấy, có rất nhiều người ủng hộ Khổng Nhược Khuê:
Không biết điều ấy đủ để Lật Côn cân nhắc không?
Lạc Kiệt hạ thấp giọng xuống: ” Này, cậu tiết lộ riêng cho tôi được không, rốt cuộc là trong lòng Khổng Khuê nghĩ gì? Cô ấy có muốn ở lại Đông Chính không?”
“ Loại chuyện này sao cô ấy lại bàn với tôi chứ, tôi hôm nay mới nghĩ tới mà.” Trần Thuật lắc đầu:
Ánh mắt Lạc Kiệt chứa đầy hoài nghĩ: ” Thật là không nói chứ?”
“ Thật.” Trần Thuật cười khổ: ” Cô ấy nói nhiều nhất là hôm nay ăn gì, và mai muốn ăn gì, thời gian còn dài, tôi e cô ấy cũng không nghĩ xa vậy đâu.”
Lạc Kiệt xua tay: “ Không đúng rồi, Khổng Khuê khác với đa phần cô gái khác, bình thường nữ nhân mà xinh đẹp là rất dễ nhìn ra suy nghĩ của họ, không phải họ không đủ thông minh, mà vì xinh đẹp là vũ khí quá tiện dụng, quen dùng nó rồi, ít cân nhắc tới phương diện khác.”
“Khổng Khuê xinh đẹp, nhưng cô ấy càng muốn được thừa nhận ở mặt khác, cô ấy dấu tâm tư quá sâu, mọi người đều không biết cô ấy nghĩ gì ... Chính vì thế cao tầng mới thấy không an toàn, gồm cả chủ tịch Lật.”
Trần Thuật liên tưởng tới Tô Âm, đánh giá này của Lạc Kiệt rất trúng đích.
Luận về thông minh sắc sảo, Tô Âm không thua kém Khổng Nhược Khuê, nhưng trừ khiếm khuyết về háo thắng, đố kỵ thì còn quá lạm dụng ưu thế bề ngoài của mình, thành ra hai người có thể nói thua kém cả Thái Bình Dương.
Ngoài ra cũng thoáng nghĩ tới Lăng Thần, cũng không khác là bao.
“ Nói cho cùng nghệ sĩ ở thế yếu hơn một chút, bản năng tự bảo vệ là nên có, chủ tịch Lật lại dùng thủ đoạn như vậy, e Khổng Khuê càng thấy mình không ở vị trí an toàn. Không tín nhiệm nhau như thế, tôi có thể đoán được vì sao hợp đồng gặp trở ngại rồi.”
“ Thật đáng tiếc.” Lạc Kiệt khẽ buông tiếng thở dài: ” Hôm trước chủ tịch Lật nói chuyện với tôi, chừng có ý thăm dò xem cậu có quy hoạch gì cho tương lai, chỉ cần cậu biểu hiện thỏa đáng, khả năng mở rộng cửa tiến bộ. Nhưng qua cuộc nói chuyện này, tôi e chủ tịch Lật có vết gợn trong lòng.”
“ Mỗi người đều kiên trì quan điểm mình cho là chính xác.”
Trần Thuật chợt nghĩ tới một vấn đề nữa, nếu Khổng Nhược Khuê không tiếp tục ký kết với Đông Chính nữa mà chọn công ty khác, mình có tiếp tục ở lại Đông Chính không?
Hay là Huỳnh Hỏa Trùng có cơ hội nào không, nếu ký được với cô ấy, chẳng phải ...
Nghĩ tới đó Trần Thuật tức thì kích động, nhưng chỉ là kích động trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Yừ chuyện kịch bản Chàng cơ trưởng thấy rồi, Khổng Nhược Khuê rất lý trí, cô ấy không để tình cảm ảnh hưởng nhiều tới quyết định của mình. Dù là có đi nữa, Trần Thuật cũng không đành lòng, làm thế là bất công với cô.
Mình không nên ích kỷ như vậy.
“ Tổng giám, anh nghĩ vì sao chủ tịch lại cảnh cáo Khổng Khuê thông qua tôi?”
“ Không phải rõ quá sao, chủ tịch Lật muốn đưa Tô Âm lên tạo thế cân bằng với Khổng Khuê, cậu lại liên tục đưa về cho Khổng Khuê hợp đồng lớn, nâng cô ấy lên tâm cao mới ... Đây là điều làm chủ tịch Lật không ngờ, nếu như đem quyền đại diện giày thủy tinh cho Tô Âm, đại khái không thành vấn đề.” Lạc Kiệt chỉ ra:
“ Cũng có ý đó, song tôi nghĩ còn có nguyên nhân khác nữa.”
“ Có à?”
“ Có.” Trần Thuật khẳng định: ” Rất có thể ai đó nói xấu về tôi với Khổng Khuê trước mặt chủ tịch Lật rồi. Anh có nhớ ông ấy hỏi gì không nghe nói cậu và Tiểu Khuê quan hệ mật thiết, ý câu này là gì? Ông ấy lo tôi và cô ấy để xảy ra scandal nào sao?”
“ Không phải tôi đâu nhé.” Lạc Kiệt rối rít đặt cốc trà xuống xua tay: ” Tôi không nói gì hết.”
Hẳn không phải Lạc Kiệt, hắn không ngốc như thế, vậy thì phải là kẻ có dụng ý, Trần Thuật trầm ngâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận