Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 149: Chị họ lợi hại (3)

Căn phòng im ắng hẳn, ba chàng trai im thin thít nhìn Khổng Nhược Khuê, như muốn nghe không bỏ sót chữ nào, đây là chuyện họ không nghĩ tới.
“ Các anh càng coi trọng tình cảm với nhau thì chuyện này càng phải làm thật hà khắc, không ai được phép có lòng riêng, mà vì để công ty sau này càng phát triển hơn.”
“Như thế sau này tránh được mâu thuẫn không đáng có, gặp chuyện thì phải kịp thời trao đổi, nhanh chóng giải quyết. Nếu vì tình cảm nể nang nhau, khúc mắc sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng cho các anh một đòn chí mạng, hỏng cả sự nghiệp lẫn tình cảm.”
Nghe xong ba người vẫn chưa hết kinh ngạc, đồng thời cũng bình tâm lại suy nghĩ, Thang Đại Hải thiếu chút nữa mời cô về làm tổng giám đốc, chỉ là chuyện này hiển nhiên không thể: ” Chị họ nói đúng lắm, chúng ta cứ thế mà làm đi.”
Lý Như Ý nhìn Khổng Nhược Khuê, có chút hổ thẹn, cô ấy chẳng nhiều tuổi hơn hắn, vậy mà người ta bất kể sự nghiệp hay chín chắn đều ăn đứt mình, phải xem lại bản thân mới được: ” Tôi đồng ý.”
Trần Thuật thở phào, may có Khổng Nhược Khuê ở đây, nếu không cãi nhau đến mai không xong, thản phục: ” Tôi cũng có cố kỵ như Khổng Khuê, sợ công ty không thành, tình cảm lại tổn hại, cho nên tôi không muốn nhận cổ phần.”
“ Cậu lo làm cùng công ty với chúng tôi thì tình cảm ba chúng ta bị phá hoại, thế cậu không lo có tôi với Như Ý thì tình cảm của chúng tôi bị phá hoại à?” Thang Đại Hải tìm được cớ chỉ trích:
“ Không phải, lúc hai anh có mâu thuẫn, tôi còn ở ngoài hòa giải, nếu cả ba chúng ta làm với nhau, tới lúc đó ai giải quyết?” Trần Thuật bực mình hỏi lại, mình có ý tốt còn bị vặn vẹo:
“ Chị họ.” Thang Đại Hải không cần suy nghĩ nói ngay:
“ Đúng.” Lý Như Ý hết sức tán đồng: ” Tôi đồng ý.”
Khổng Nhược Khuê dương dương đắc ý nhìn Trần Thuật: ” Nếu các anh tin tưởng tôi như thế, tôi nhất định không để các anh thất vọng.”
“ Chuyên gia mở miệng một cái biết ngay có trình độ hay không, tôi và Như Ý thật lòng muốn mời Trần Thuật tới sáng nghiệp cùng, nhưng con người cậu ta, tính toán nhiều, không thích nói thật, suốt ngày đùn qua đẩy lại ... Nào như chị họ, nói một câu là giải quyết hết vấn đề, loại như Trần Thuật, chị họ chém một nhát là ngã lăn xuống ngựa.” Thang Đại Hải nịnh bợ:
“ Chị họ lợi hại nhất.” Lý Như Ý vứt liêm sỉ đi rồi, giơ ngón cái, giờ gọi hai chữ chị họ thực sự tâm phục khẩu phục:
“ Chị họ đã đề ra nguyên tắc và giới hạn, sau này chúng ta phải nghiêm khắc chấp hành, phải đưa vào chế độ của công ty.” Thang Đại Hải hết sức chân thành:
“ Tôi đồng ý.” Lý Như Ý lại phụ họa:
Khổng Nhược Khuê hất hàm hỏi Trần Thuật: ” Em họ, còn cậu thế nào?”
“ Cùng sáng nghiệp thì tôi không ý kiến gì, nhưng tôi không thể vô cớ lấy cổ phần công ty, tôi vừa bán kịch bản, trong tay có ít tiền. Chúng ta theo Khổng Khuê nói, tìm chuyên gia đánh giá, đưa ra phương án có hệ thống, xem xem cần đầu tư bao nhiêu, muốn duy trì hai năm thì mất bao tiền ... Sau đó dựa đóng góp của mỗi người chia cổ phần.”
Nhờ Khổng Nhược Khuê gợi y, Trần Thuật suy nghĩ mạch lạc hơn, nghiêm túc nói: ” Như Ý, anh không cần đầu tư tiền, anh là nghệ sĩ đầu tiên của công ty, cũng là người sáng lập, bản thân đã là đầu tư lớn.”
Lý Như Ý nhìn Khổng Nhược Khuê, thấy cô gật đầu, không ý kiến gì nữa, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn chỉ muốn đóng phim.
“ Được rồi, chuyện hợp tác đã giải quyết xong.” Thang Đại Hải hồ hởi xoa tay: ” Vạn sự đã đủ, chỉ thiếu gió đông, bây giờ cần một cái tên thật hiển hách để oanh động cả người điếc nữa thôi.”
Trần Thuật kiến nghị: ” Cô nhận lời làm người hòa giải cho chúng tôi, vậy tên công ty để cô đặt là tốt nhất.”
Khổng Nhược Khuê không khách khí: ” Vậy đặt tên là Huỳnh Hỏa Trùng đi, Thái Qua Nhi có một bài thơ tên là Huỳnh Hỏa Trùng, các anh có nghe chưa?”
“ Nghe rồi.”
Trần Thuật tuy học chuyên ngành tin tức truyền thông, nhưng lại cực kỳ si mê văn học, ngâm mình trong thư viện không ít năm tháng thanh xuân, bất giác ngâm thành tiếng:
- Đom đóm nho nhỏ, ở trong rừng cây, trong bóng đêm thăm thẳm.
Mày thuật vui vẻ giang rộng đôi cánh.
Mày dồn hết trái tim trong niềm vui.
Mày không phải mặt trăng, mày không phải mặt trời.
Chẳng lẽ lạc thú của mày thiếu vài phần?
Khổng Nhược Khuê đọc tiếp, ánh mắt ngọt ngào nhìn Trần Thuật:
Mày hoàn thành vận mệnh, mày thắp sáng ngọn đèn chính mình.
Tất cả mọi thứ của mày thuộc về mày, mày không phải nợ ơn ai.
Mày chỉ phải phục tùng sức mạnh của nội tâm.
Mày phát vỡ trói buộc của đêm đen, mày nhỏ nhưng không hề nhỏ bé.
Vì toàn bộ ánh sáng trong vũ trụ đều là người thân của mày.
Trần Thuật cũng quay sang nhìn Khổng Nhược Khuê, cả hai cùng mỉm cười, có niềm vui vô hình nhộn nhạo trong tim, thực sự không biết phải hình dung ra sao, cảm giác lúc này cả hai vô cùng kỳ diệu, tựa hồ Trần Thuật nhìn thấy hết thế giới nội tâm của Khổng Nhược Khuê, khiến y trong tích tắc hiểu ra được nhiều điều, mà y cũng khẳng định, Khổng Nhược Khuê cũng có cảm giác ấy.
Thực sự là thế, cái cảm giác hết thảy đều không cần nói ra ấy làm tim y đập nhanh hơn, sinh ra tình cảm khác thường …
“ Đến tôi, đến tôi.” Thang Đại Hải bất ngờ nhảy vào, giọng sang sảng đọc:
Đốt cháy bản thân trong màn đêm tăm tối, để đưa ánh sáng tới phương xa.
Toàn bộ hạnh phúc đó đều tự bốc cháy, mày mờ dần trong đêm ...
Lý Như Ý chấn kinh: ” Anh cũng biết bài thơ này à?”
“ Đương nhiên rồi.” Thang Đại Hải tự tin gật đầu, tay tắt màn hình di động đi, hắn vừa tìm bài thơ này trên mạng:
Cái giọng ông ổng của Thang Đại Hải thực sự là phá hết cảm xúc của bài này, phát luôn cảm giác kỳ diệu lóe lên giữa hai người, Trần Thuật trừng mắt với hắn.
Nhưng phải nói rằng, "Mày nhỏ, nhưng không hề nhỏ bé", đó là câu thơ Trần Thuật luôn rất thích, vì thế khi Khổng Nhược Khuê đề nghị lấy tên "Huỳnh Hỏa Trùng", cảm giác như gặp được tri âm, thì ra cô ấy cũng có suy nghĩ giống mình.
Nghĩ như thế quay sang nhìn Khổng Nhược Khuê, định tìm lại cái cảm giác vô thanh thắng hữu thanh, toàn bộ ẩn chứa trong một ánh mắt.
Thế nhưng, Khổng Nhược Khuê đang cúi đầu lướt di động, cái điện thoại của cô cứ suốt ngày báo có tin nhắn.
Thất vọng, vô cùng thất vọng, tâm linh tương thông của chúng ta đi đâu rồi? Cô mau trả cho tôi, Trần Thuật quyết định đợi.
Khổng Nhược Khuê xem tin xong ngẩng đầu lên thấy hai mắt Trần Thuật sáng rừng rực nhìn mình, tò mò hỏi: ” Có chuyện gì thế?”
“ Không có gì.” Trần Thuật tức mình quay đi uống trà:
Bạn cần đăng nhập để bình luận