Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 124: Còn chưa nghĩ ra (1)

“ Chủ tịch Từ anh minh.” Trần Thuật thầm thở phào, giơ ngón cái tán thưởng:
“ Người trẻ tuổi bây giờ lợi hại thật.” Từ Vĩnh Uy cười thiện chí: ” Không biết anh Trần làm việc ở Đông Chính thế nào, nếu không được vui vẻ, phía chúng tôi có cái ghế phó tổng giám đốc đang để trống đấy.”
Trần Thuật lắc đầu liên hồi: ” Cám ơn chủ tịch Từ coi trọng, tôi ở Đông Chính rất tốt, tạm thời không có ý đổi chỗ làm việc.”
Đùa đấy à, cho dù là thay đổi chỗ làm việc, Trần Thuật đời nào tới Nhạc Hải công tác?
Tên Từ Vĩnh Uy này có sạch sẽ gì hơn Lưu Long đâu, chẳng qua là kẻ này tâm tư thâm trầm, làm việc cẩn thận, cho nên mới không để lại đuôi cho người ta tóm thôi.
Nếu tới Nhạc Hải, sớm muốn gì cũng bị hắn nuốt tới xương cũng chẳng còn.
Nói ra thì Trần Thuật rất thích không khí làm việc ở Đông Chính, tuy trên đầu có Lạc Kiệt nhìn y đã thấy chướng mắt, nhưng mà thằng cha đó ngu ngốc, toàn thân đầy thói hư tật xấu, rất dễ xử lý.
Huống hồ bên đó có Khổng Nhược Khuê ...
Í, sao mình lại nghĩ tới điều này, cô chị họ đó liên quan gì.
Từ Vĩnh Uy lấy từ trong túi áo ra một tâm danh thiếp đưa tới: ” Nếu anh Trần có ý định đổi hoàn cảnh công tác tốt hơn, hãy suy xét tới Nhạc Hải, tôi sẽ quét cửa nghênh đón.”
“ Cám ơn giám đốc Từ, tôi nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” Trần Thuật cung kính dùng hai tay nhận lấy danh thiếp:
“ Vậy là xong nhé.”
“ Vậy là xong.”
Từ Vĩnh Uy bảo Lưu Long: ” Làm phiền giám đốc Lưu tới phòng pháp luật lấy hợp đồng của Như Ý, sợ là nhiều năm rồi không dễ tìm.”
“ Không sao, tôi đi ngay, tôi đi ngay.” Lưu Long không đợi thêm được giây phút nào nữa:
Từ Vĩnh Uy lại liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó điện thoại của Lý Như Ý nhận được tin nhắn thông báo chuyển khoản.
Hai bên lại trò chuyện uống trà một lúc, sau đó Lưu Long thở hổng hộc mang hợp đồng về.
Trần Thuật nhận lấy hợp đồng đưa cho Lý Như Ý, Lý Như Ý xem hết sức cẩn thận, khẳng định: ” Chính là hợp đồng trước kia tôi ký với họ.”
“ Thế thì tốt rồi.” Chuyện tới đây coi như hoàn thành quá nửa, Trần Thuật thầm thở phào: ” Anh cũng giao toàn bộ tư liệu cho giám đốc Lưu đi.”
Lý Như Ý lấy ra một cái túi đen đựng tài liệu bằng giấy, cùng với một cái USB.
Lưu Long nhận lấy, ánh mắt đầy hoài nghi cảnh giác: ” Sẽ không có bất kỳ bản sao nào nữa chứ.”
“ Không.” Lý Như Ý trả lời khô khốc:
Trần Thuật thay mặt hắn cười nói: ” Giám đốc Lưu quá lo rồi, chúng tôi tới đây là để bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện hợp tác, không phải để đối đầu sống chết. Chúng tôi có làm hại anh cũng đâu có lợi gì, như anh nói, ra giang hồ để phát tài mà, ai muốn vô cớ gây thù chuốc oán.”
“ Đúng thế.” Lưu Long yên tâm hơn: ” Sau này ba người là huynh đệ của tôi, có chuyện gì cứ đánh tiếng.”
“ Nào dám sai khiến giám đốc Lưu, nếu có cơ hội, tôi rất vui nếu được hợp tác lần nữa.”
“ Đúng đúng, hợp tác ha ha ha.”
Trần Thuật đứng dậy: ” Chuyện hôm nay đến đây thôi vậy, quấy quả rồi, ngày khác có cơ hội chúng ta gặp lại.”
“ Để tôi tiễn ba vị.” Từ Vĩnh Uy cũng đứng dậy theo.
“ Không cần, không cần, chủ tịch Từ dừng bước.” Trần Thuật hết sức khách khí:
Từ Vĩnh Uy và Lưu Long vẫn kiên trì tiễn ba người Trần Thuật ra cửa thang máy, đợi thang máy đóng lại, nụ cười vui vẻ trên hai khuôn mặt đồng loạt biến mất, thay vào đó là sát khí bốc lên qua mắt.
Bất kể là người tốt hay kẻ xấu, chỉ cần có được thành tựu nhất định ở lĩnh vực nào đó thì hoặc ít nhiều đều có sự kiêu ngạo của mình.
Nhân vật Joker trong truyện tranh Batman luôn vững vàng top 100 nhân vật phản diện của comic trong cuộc bỏ phiếu ở Mỹ, nhân vật phản diện vĩ đại nhất trong lịch sử do IGN bình chọn, được fan hâm mộ yêu thích, chính vì hắn không chỉ điên cuồng, lại còn thông minh.
Từ Vĩnh Uy là fan trung thành của Joker, hắn thấy cho dù làm kẻ xấu cũng phải là người có dũng có mưu như Joker, làm một phen sự nghiệp lớn kinh thiên động địa.
Còn kẻ chỉ có điên cuồng mà không có trí tuệ chính là Lưu Long.
Từ thời nhà trẻ tới giờ, chỉ có Từ Vĩnh Uy bắt nạt người khác chứ không có chuyện ngược lại, mấy chục năm sống trên đời, hắn chưa bao giờ bị khuất nhục thế này, bị mấy thằng nhãi ranh tát cho hết cái này tới cái khác.
Thấy mặt ông chủ âm u như trời đổ mưa, Lưu Long tự tát mình” Đều tại tôi ngu ngốc.”
Từ Vĩnh Uy mắt hung bạo, lồng ngực đè nén lửa giận không hóa giải được, trầm giọng nói: ” Không phải lúc nói mấy câu đó, mau mau đi chùi sạch đít cho tôi. Tôi chỉ có thể giúp cậu một lần thôi, không có lần sau nữa đâu.”
“ Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi sai rồi.” Lưu Long rồi rít nhận lỗi: ” Tôi sẽ an bài người đi làm, sẽ không gây ra phiền phức cho ông chủ nữa, chúng ta không thể tin bọn chúng được, tôi hiểu .... Xong xuôi mọi việc rồi, tôi nhất định không bỏ qua cho chúng.”
Biết chuyện bất thường ngày hôm nay nhất định có rất nhiều cặp mắt nhìn vào, Từ Vĩnh Uy chẳng bận tâm, về tới văn phòng, nhìn số tài liệu lúc nãy Lưu Long ném vươn vãi khắp phòng, hắn đứng đó trầm ngâm hồi lâu, bất ngờ hỏi: ” Đã từng nghe tới câu nói, chó sủa là chó không cắn chưa?”
Lưu Long ở sau nơm nớp lo sợ, không hiểu đáp: ” Nghe rồi ạ.”
“ Nếu chỉ có một tên Lý Như Ý, tôi dám áp hắn tới năm tám mươi tuổi, nhưng hôm nay lại xuất hiện tên Trần Thuật đó ... Từ đầu tới cuối y luôn điềm tĩnh, cho dù tôi cố tình buông lời sỉ nhục y, khiến cả hai huynh đệ của y còn bị kích động, chứng tỏ lời đồn đại ngoài kia là đúng sự thực, bạn gái y bị Vương Tín cướp mất, vậy mà y cứ như người ngoài cuộc vậy.”
“Người trẻ tuổi đó thực sự quá đáng sợ, tôi luôn cảm thấy, chuyện không kết thúc như vậy đâu.” Từ Vĩnh Uy kết luận đơn giản: ” Y chính là con chó không sủa, há mồm ra là lúc y cắn người.”
“ Có đáng sợ hơn nữa thì sao ạ, chúng ta đã trả hợp đồng của Lý Như Ý cho bọn chúng rồi cơ mà, hai bên không còn ân oán gì nữa, chẳng lẽ chúng còn định vô cớ sinh sự?” Lưu Long mặt đỏ tía tai, chủ yếu là vì thẹn quá hóa giận: ” Huống hồ mấy thằng nhãi ranh mà thôi, nếu bọn chúng thực sự ghê gớm thì đã không phải dùng thủ đoạn này, đợi tôi lo liệu êm xuôi mọi chuyện, sẽ thong thả chơi đùa với chúng, ngày tháng còn dài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận