Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 137: Ba tên cứng đầu

Giờ còn có chuyện quan trọng hơn tranh cãi với Thang Đại Hải, Trần Thuật nói: ” Như Ý, anh cất hợp đồng đi, tôi và Đại Hải có thể kiến nghị với anh về công việc sau này, nhưng không nhận hợp đồng này của anh đâu.”
“ Nếu như tôi lấy ra rồi thì không thu lại.” Tính cách của Lý Như Ý vô cùng cô chấp, không dễ dàng thay đổi quyết định, trước kia không cho hai người anh em giúp giải quyết hợp đồng là thế, giờ đưa hợp đồng cho họ cũng vậy:
Đây là là khuyết điểm cực lớn trong tính cách của Lý Như Ý, xinh đẹp như Điêu Thuyền, nóng tính tựa Trương Phi, thế nên hắn bị công ty chôn vùi cũng không hoàn toàn trách phía Công ty Nhạc Hải được.
Nói rộng ra, khuyết điểm này cả ba đều có.
Năm xưa Lý Như Ý và Trần Thuật cùng nhảy xuống dòng nước lạnh, đập vỡ cửa kính kéo Thang Đại Hải ra khỏi cái xe rơi xuống sông. Thang Đại Hải luôn mang lòng cảm kích, nghĩ đủ mọi cách báo đáp ơn cứu mạng này.
Khi Lý Như Ý khó khăn cùng quẫn nhất cũng bẻ thẻ ngân hàng do Thang Đại Hải đưa cho. Thang Đại Hải mua cho Trần Thuật và Lý Như Ý mỗi người một căn nhà không rẻ ở tiểu khu Thiên Thủy, cả hai đều không tới ký nhận.
Thang Đại Hải lại mua cho mỗi người một chiếc BMW, nửa năm sau cả hai không đi lấy xe, cửa hàng bán xe gọi điện tới quấy nhiễu, bọn họ cho vào danh sách đen.
Cửa hàng hết cách, đành để Thang Đại Hải trả một cái, một cái thành xe phụ cho hắn, chính là cái xe hắn thường chở Trần Thuật và Lý Như Ý đi ăn khắp Hoa Thành.
Nếu Trần Thuật và Lý Như Ý muốn, bọn họ dựa vào người bạn phú hào này có thể sống thoải mái cả đời, nhưng cả hai trừ để Thang Đại Hải thanh toàn tiền ăn ra còn không dính líu tiền bạc gì hết.
Vì chuyện này mà Lăng Thần trách móc Trần Thuật mấy lần, nói Trần Thuật mà không cố chấp, bọn họ đã là người có nhà có xe rồi, cuộc cãi vã lớn đầu tiên của hai người là vì chuyện này.
Cũng có lẽ chính vì thế, Lăng Thần cho rằng Trần Thuật quá cổ hủ, không có tương lai mới rời bỏ y?
Dù thế nào Trần Thuật không hối hận vì quyết định của mình.
Trần Thuật như thế chẳng lẽ Lý Như Ý chẳng như thế?
Hai năm trước cha Lý Như Ý mắc bệnh nằm viện, túi hắn trống không, chạy đi vay Thang Đại Hải năm vạn, Thang Đại Hải chuyển cho 10 vạn, hắn trả lại năm vạn.
Hắn nói vay 5 vạn thôi, nửa năm nhất định sẽ trả, kết quả 4 tháng sau Lý Như Ý chuyển tiền vào tài khoản Thang Đại Hải. Vì chuyện này mà Thang Đại Hải nổi khùng đi tìm Lý Như Ý chửi bới, đợi Thang Đại Hải phút hết nước bọt rồi hắn mới nói, không trả tiền tôi không ngủ được.
Ba người gặp nhau nhờ "sự kiện chìm sông" theo như lời Thang Đại Hải nói, nhưng từ sau đó trở đi, quan hệ thân thiết còn hơn cả anh em ruột.
Tất nhiên Thang Đại Hải luôn oán trách hai người họ không cho hắn cơ hội báo đáp, ý đồ bắt hắn phải mắc nợ suốt đời ... Lúc đầu hai người còn giận, về sau biết tính hắn rồi thì kệ xác.
Nói cho cùng là vì bọn họ đều quý trọng tình cảm này, không muốn để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng.
“ Bằng vào cái gì chứ?”
Như mọi khi, thái độ cứng đầu cứng cổ của Lý Như Ý làm Thang Đại Hải tức lắm: ” Tôi tặng nhà, cậu không nhận, tôi tặng xe, cậu không lấy, tôi đưa tiền, cậu vứt đi ... Giờ cậu vì an lòng mà muốn chúng tôi thu hợp đồng của cậu à, cậu thì yên tâm rồi, còn tôi và Trần Thuật thì sao hả?”
“ Vậy tôi trả hợp đồng về.” Lý Như Ý nói:
“ Cậu làm thế không phải bắt nạt người khác à?” Thang Đại Hải siết nắm đấm lại:
“ Được rồi, được rồi.” Trần Thuật khuyên can, ngoại hình Phong trần tam hiệp bọn họ đã gây chú ý rồi, giờ lại cãi nhau thế này, không phải là kéo khán giả tới xem sao: ” Như Ý, khổ sở bao năm thế rồi, khó khăn lắm mới thoát ra được, đừng nói câu ngu xuẩn như vậy.:
“ Tôi biết ngu xuẩn, nhưng tôi nói thật.” Lý Như Ý đáp:
Đến lượt Trần Thuật muốn đánh hắn, thứ người gì vậy chứ, trong đầu hắn là gì không biết:
Cả ba cứng đầu cố chấp giống hệt nhau nhất thời không ai khuyên được ai, mở to mắt trừng trừng nhìn nhau.
Đúng lúc này Lão Gia dùng khay bê ba bát mỳ tới, thấy ba anh em này nhìn nhau gườm gườm không nói chuyện, ngạc nhiên hỏi: ” Ba đứa nói chuyện gì mà cãi nhau thế?”
“ Chú tới phân xử xem, cái thằng hâm Lý Như Ý này muốn đưa hợp đồng cho cháu và Trần Thuật.” Thang Đại Hải mặt hầm hầm kể vắn tắt nguyên nhân cả ba tranh chấp, muốn ông làm trọng tài phán xử: ” Lão Gia nói xem, cậu ta nói thế có phải coi thường anh em cháu không?”
“ Anh em nhà người ta tranh giành lợi ích mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, mấy đứa vì đùn đẩy lợi ích mà đánh nhau.” Lão Gia cười ha hả: ” Ba đứa đều cứng đầu cả, chả đứa nào thua kém đứa nào, đã không ai chịu phương án này thì xí xóa đi, để Trần Thuật nghĩ cách khác, nó lắm mưu mẹo, thế nào cũng nghĩ ra chiêu khiến cả ba hsgi lòng.”
Thang Đại Hải vỗ bàn: ” Lão Gia nói đúng lắm, vậy thì để Trần Thuật nghĩ cách đi, cháu khỏi tốn công nữa.”
Lý Như Ý gật đầu: ” Cháu nghe Lão Gia.”
“ Ê ê tôi trêu chọc vào ai chứ?” Trần Thuật bất mãn nhìn Lão Gia: ” Vì cháu thông minh hơn họ một chút mà phải chịu nhiều áp lực như vậy à?”
“ Không nghe câu kẻ ngốc có cái phúc của ngốc à?” Lão Gia không biết trích dẫn thành ngữ đâu ra:
“ Đúng thế, cháu ngốc lắm.”
“ Lão gia nói quá đúng.”
Hai tên bạn bất nghĩa muốn đá trách nhiệm nên nhiệt tình phụ họa, sau đó trố mắt nhìn nhau.
“ Cái gì mà kẻ ngốc? Ai ngốc, chú bảo ai ngốc chứ?” Thang Đại Hải xông vào bếp muốn đòi Lão Gia phải trả lời cho hai năm rõ mười.
“ Cút ra ngoài.” Lão Gia cầm cái muôi to tướng quát: ” Bếp là chỗ cậu có thể vào đấy à?”
“ Cháu cút, cháu cút ...” Thang Đại Hải nhìn cái muôi múc canh to như cái mặt mình, đập một phát chắc không dám ra ngoài nữa, lập tức nhận thua, co chân chạy:
Bạn cần đăng nhập để bình luận