Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 207: Cô xứng sao?

“ Phải giữ anh ấy ở lại?” Thái Tuyết hoang mang, không biết có phải mình nghe nhầm không? Vừa rồi chẳng phải hai người đuổi người ta đi bằng được à, giờ lại muốn giữ người ta lại, rốt cuộc là diễn cái trò gì? Chẳng lẽ ... Lăng Thần muốn chân đạp hai thuyền.

Thế mà tổng giám đốc cũng chịu sao, hay ba người họ ... Thái Tuyết lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ cấm trẻ em dưới 18, vội vàng chạy về phòng thư ký, gọi lại cho Trần Thuật.

Mặc dù tất cả các cô gái trong phòng thư ký đều không thích Lăng Thần, nhưng bề ngoài luôn "tôn trọng" và "sợ hãi", nên Thái Tuyết dù tuổi đời tuổi nghề cao hơn vẫn gọi một câu chị Lăng Thần.

Vì ai chẳng thấy sự sủng ái của Vương Tín với Lăng Thần, trong mắt họ, địa vị Lăng Thần đã gần như là bà chủ của Hoa Mỹ rồi.

Lúc này Trần Thuật đã rời tòa nhà Hoa Mỹ, dọc đường đi gặp rất nhiều người quen biết, nhưng y gật đầu chào hỏi ai, người đó lại tránh y như tránh tà, sau một vài người như thế, Trần Thuật thôi không làm chuyện vô vị làm khó người khác đấy.

Đứng ở cái sân rộng người qua kẻ lại nhốn nháo, bên trái vẫn là cái cửa hàng tiện lợi mở suốt 24 giờ, trực ca hôm nay vẫn là cô gái mặt tròn tròn. Nhiều lúc tăng ca, Trần Thuật dẫn người của tổ Lôi Đình tới cái cửa hàng đó ăn bát mỳ thịt bò, mua thêm ít kim chi Hàn Quốc. Mỗi lần cô gái mặt tròn đó đều nhiệt tình khuyến mãi cho bọn họ phích nước sôi để ngâm mỳ, cô gái ấy có cái tên rất hay là Hương Hương.

Bên mé phải là cái xe bán khoai lang nướng lưu động, trên cái xe ba bánh đặt cái lò đặc chế, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy ra một củ khoai nóng thơm điếc mũi.

Khi đó Trần Thuật và Lăng Thần còn là đôi tình lữ, vì trong công ty không cho phép nhân viên yêu nhau, cho nên quan hệ của họ phải bảo mật.

Nhưng bọn họ muốn về nhà cùng nhau, cho nên mỗi lần đều là Trần Thuật về sớm, mua một củ khoai đợi Lăng Thần, Lăng Thần mà về sớm thì cũng mua một củ khoai nướng đợi Trần Thuật. Hai người gặp nhau cùng ăn một củ khoai, chẳng có gì nhiều nhặn gì mà vẫn ngọt ngào hạnh phúc, tay trong tay đi bộ tới mỏi chân mới lên tàu điện ngầm về nhà.

Khi ấy nụ cười của Lăng Thần sao mà hồn nhiên đẹp đẽ như thế, cô ấy là thiên sứ xinh đẹp thuần khiết trên đời.

Rồi một ngày mùa đông, vốn Trần Thuật và Lăng Thần đã hẹn nhau ba phút sau gặp nhau, không ngờ y bị gọi đi tham dự cuộc họp khẩn cấp, Trần Thuật nhắn tin bảo Lăng Thần về nhà trước.

Cuộc họp kéo dài tận 45 phút, Trần Thuật rời công ty thì thấy một cô gái đứng run rẩy trong gió lạnh, trong lòng vẫn ôm một củ khoai lang nóng.

Trần Thuật thương vô cùng, trách cô vì sao không về nhà trước, hoặc vào cửa hiệu tiện lợi để đợi mình?

Lăng Thần cười ngốc nghếch, nói là muốn học cô gái trong phim thần tượng thanh xuân, đứng ở dưới tuyết đợi người yêu, đáng tiếc Hoa Thành không có tuyết.

Khi ấy Trần Thuật thầm thề trong lòng, cả đời này sẽ không bao giờ phụ cô gái ngốc này.

Lăng Thần ngốc như thế, nếu không có mình sẽ làm sao? Có bị người ta dùng một củ khoai lang lừa đi mất không?

Hình ảnh Lăng Thần run rẩy trong gió lạnh đó trở thành động lực phấn đấu của Trần Thuật, thấy mọi hi sinh của mình đều xứng đáng.

Vậy mà sao bỗng nhiên mọi thứ lại trở thành thế này, cái thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Trần Thuật tích tắc mong rằng, tất cả chỉ là ác mộng đáng sợ.

Có lẽ, một hôm nào đó mình viết kịch bản quá khuya, suy nghĩ quá nhiều, sau đó mệt mỏi thiếp đi, gặp phải ác mộng.

Mở mắt ra là tỉnh ....

“ Trần Thuật.”

Một tiếng gọi quen thuộc gấp gáp, Trần Thuật ở trong trạng thái kỳ lạ quay đầu nhìn Lăng Thần thở hồng hộc chạy tới.

Trước kia Lăng Thần nghịch ngợm gửi tin nhắn, một phút sau em sẽ gặp được anh ... Sau đó cái cô ngốc ấy chạy hết sức xuống lầu, chỉ để làm y bất ngờ.

Giống như bây giờ vậy.

Trong tích tắc thảng thốt, Trần Thuật nghĩ mình mơ thật, Lăng Thần vẫn là bạn gái y.

“ Trần Thuật, anh cô thôi đi không hả, rốt cuộc anh muốn cái gì, chúng ta đã chia tay rồi, không thể có bất kỳ dính dáng gì nữa. Vì sao anh cứ bám lấy em, vì sao bám lấy Hoa Mỹ, anh buông tha cho em được không hả?” Lăng Thần mặt đầy phẫn nộ, cô cho rằng Trần Thuật hết lần này tới lần khác đối địch với Hoa Mỹ, đối địch với Vương Tín là vì báo thù:

Báo thù mình chia tay với y, báo thù Vương Tín cướp mình khỏi y.

“ Cô mà xứng à?” Ánh mắt Trần Thuật thoáng ngây dại, đốm lửa nhỏ vui sướng vừa ánh lên trong tích tắc bị người ta dập tắt một cách thô bạo nhất, trái tim vừa có chút mềm nhún lại cứng rắn, đúng là tỉnh rồi, hình ảnh cô gái ngốc vỡ vụn trước mắt, cười đầy trào phúng:

“ Anh, anh nói cái gì?”

Lăng Thần sững sờ, mặc dù Trần Thuật nói rất nhỏ, nếu không lắng nghe sẽ không thể nghe thấy, xung quanh dòng người tấp nập, xe cộ ồn ào, đủ thứ âm thanh đô thị quấy nhiễu, nhưng Lăng Thần vẫn nghe vào tai, nghe vào lòng.

Có lẽ vì giọng nói đó luôn nhẹ nhàng, chẳng hề ăn nhập với cái thế gian bộn bề bon chen này.

Có lẽ vì lời đó quá nặng nề, so với lời y từng nói trước kia cứ như hai người khác nhau.

Chính tại vị trí trung tâm cái sân rộng phía trước tòa nhà Hoa Mỹ này, giữa cửa hàng tiện lợi và xe khoai lang ... Ở nơi này anh ấy đã nói với mình bao nhiêu lời tình tứ? Cho mình bao nhiêu cái ôm? Ánh mắt nồng cháy đó tới tận bây giờ vẫn hiện lên trong giấc mộng.

“ Cô xứng sao?” Tràn Thuật mỉm cười lặp lại:

Vẫn là giọng nói nhẹ như không ấy, phảng phất đang nói một chuyện chẳng đáng kể gì. Vẫn là vẻ mặt trào phúng một cách nhẹ nhàng, không hề cay nghiệt, nhưng lại càng khiến Lăng Thần đau như cắt thịt.

“ Trần Thuật, sao anh lại biến thành cong người như thế này?” Lăng Thần thực sự không dám tin vào mắt nhìn, con người này càng lúc càng xa lạ:

“ Biến thành thế nào?”

“ Anh ...” Lăng Thần ngần ngừ nửa ngày trời, nhưng không có cách nào định nghĩa chính xác Trần Thuật bây giờ:

Trần Thuật đúng là thay đổi rồi.

Trở nên gai góc, trở nên hung ác, trở nên bạc tình, trở nên vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

Nhưng chẳng lẽ mình không thay đổi sao?

Một nữ nhân đã "thay đổi" trước, có tư cách gì đi chỉ trách một nam nhân thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận