Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 121: Giải trừ hợp đồng (1)

Cửa đóng sầm lại, Lưu Long giật này mình, cuống cuồng: ” Ông chủ! Không thể cho bọn chúng đi.”
Không cần nói Từ Vĩnh Uy cũng biết không thể để ba người này đi.
Nhìn số tư liệu này hết sức chi tiết, thời gian, địa điểm, tên người, hình ảnh, không thiếu một cái gì cả, chứng tỏ thời gian qua đối phương đã bỏ không ít công sức, ai biết chúng đã xòe hết bài ra chưa? Thế nhưng chừng này thôi cũng đủ thành quả bom hẹn giờ, nói không chừng vào lúc nào đó sẽ uỳnh một cái, khiến người ta tan xương nát thịt.
Mấy năm qua đám người bị hại kia cũng không phải là không kiện cáo, nhưng đều đơn lẻ nên dễ xử lý ... Nhưng vấn đề tư liệu rơi vào tay Trần Thuật thì sức uy hiếp khác hẳn.
Trần Thuật là ai?
Y chính là kẻ vì báo thù Vương Tín mà đã ra tay "đánh " cho Trương Thục, nghệ sĩ cực hot của Hoa Mỹ không ngóc đầu lên được. Nguyên do không quan trọng, quan trọng là y làm được rồi.
Vương Tín là siêu cấp phú hào, tài sản bạc tỷ, cuối cùng vẫn phải chấp nhận cho Trương Thục "nghỉ" một năm, không nhận bất kỳ lịch trình nào, đương nhiên thông báo với bên ngoài là vì "vấn đề sức khỏe".
Chuyện này thực sự xôn xao trong giới một thời gian, Từ Vĩnh Uy cũng nghe thấy rồi, nhưng vố là chuyện không liên quan đến hắn, chỉ coi như chuyện giải trí.
Bây giờ hắn không thể không lật lại chuyện cũ để đánh giá chính xác người thanh niên này.
Rõ ràng sức phá hoại của kẻ này là không xem thường được, chẳng lẽ bao năm qua Hoa Mỹ chưa cho thôi việc ai, chẳng lẽ trong những người đó không ai muốn báo thù công ty? Tất nhiên là có, song Hoa Mỹ không khác gì con quái vật, dám làm hay không đã là vấn đề, thằng này dám làm, đó là điều đáng sợ.
“ Tự gây nghiệt không thể sống.” Từ Vĩnh Uy hừ lạnh một tiếng:
Hắn chẳng bận tâm Lưu Long có tạo nghiệt gì hay không, hắn chỉ biết tên vương bát đản này không chùi đít cho sạch sẽ, để người ta tóm được. Thời trẻ tuổi ở huyện hoành hành ức hiếp người khác, bây giờ có tiền có thế có danh tiếng, muốn rửa sạch cũng không được:
“ Ông chủ ... Đại ca ... Em biết em sai rồi, em biết em sai rồi, đại ca cứu em với, nếu không xong đời em mất.”
Lưu Long tóm lấy tay Từ Vĩnh Uy, hắn cũng có chung suy nghĩ với Từ Vĩnh Uy, chuyện lúc nãy hắn lấy ra chế nhạo Trần Thuật thì bây giờ lại làm hắn kinh sợ: ” Đại ca, anh cứu em lần này, về sau em làm trâu làm ngựa cho anh, tuyệt không hai lời.”
“ Làm trâu làm ngựa cái gì, chúng ta là huynh đệ, tôi có thể trơ mắt nhìn cậu gặp nạn sao? Tôi có nhà có xe, cần trâu ngựa làm cái gì?” Từ Vĩnh Uy tức giận rụt tay lại:
“ Vâng, vâng, vâng ... Đại ca nói đúng.” Lưu Long mếu máo:
Từ Vĩnh Uy chỉ cửa phòng vẫn mở toang, tát một phát vào cái đầu béo núc: ” Trong này có còn óc không thế, còn không mau mau dẫn người quay về ?”
Lưu Long mừng rỡ, tấm thân núc ních bật dậy cực nhanh, gập người nói: ” Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca, ơn này cả đời em không quên ...”
Nói xong chạy huỳnh huỵch ra ngoài đuổi theo đám Trần Thuật, như ngọn núi di động chạy qua bàn cô thư ký.
Kim Hữu giật mình không biết có chuyện gì, không phải giám đốc Lưu thường ngày ngồi cũng kêu mệt sao?
Lại nói ba người Trần Thuật rời văn phòng Từ Vĩnh Uy, một đi không trở lại, xuyên qua hành lang, hướng về phía thang máy.
“ Cứ thế mà đi à?” Thang Đại Hải nhìn quanh không có ai mới hỏi: ” Hợp đồng của Như Ý thì sao?”
Lý Như Ý mặt bình tĩnh như không: ” Cứ nghe Trần Thuật đi.”
“ Sáu ...” Trần Thuật hô ra một con số:
“ Thế là sao?”
“ Năm.” Trần Thuật vẫn bước đi, lại hô thêm một con số nữa.
“ Cậu chơi cái trò gì thế hả?” Thang Đại Hải có chút tức giận:
“ Bốn.”
“ Ba ...”
Từ "ba" vừa mới dứt thì liên nghe thấy tiếng người gọi gấp từ phía sau: ” Ba vị đợi đã, ba vị đợi đã.”
Thang Đại Hải quay người lại, liền thấy tên béo Lưu Long đuổi tới, vì hắn quá béo, giống như quả cầu thịt đang lăn. Đột nhiên Thang Đại Hải nổi giận mắng Trần Thuật: ” Trần Thuật, cậu có tí nghĩa khí nào không thế hả, cơ hội lên mặt tốt như thế mà không gọi tôi và Như Ý, tôi cũng muốn đếm ngược ... Sớm biết tôi đã không nhắc các cậu mặc vest thắt cà vạt nữa, để mình tôi được nổi bật.”
Trần Thuật chào thua, một người hô thì là thể hiện của trí tuệ, nếu cả ba người cùng hô thì thành ba thằng ngốc à? Vụ làm ăn này còn làm nữa hay thôi.
Lưu Long chạy tới gần thì đã thở đứt quãng, kéo tay Trần Thuật: ” Anh ... Anh Trần, tôi có mắt không tròng, liệu chúng .... ta có thể ... có thể quay lại cùng ... Trò chuyện .... không?”
Trần Thuật thái độ lãnh đạm: ” Trò chuyện gì?”
“ Anh Trần ... Anh Trần muốn .... muốn nói chuyện gì thì .... thì nói chuyện đó ...” Lưu Long cười nịnh:
“ Nếu như ông chủ Lưu đã nói tư liệu đó đều là giả, tôi thấy chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa rồi.” Trần Thuật từ chối: ” Không nên phí thời gian nữa thì hơn, các anh làm chuyện của các anh, chúng tôi trở về có chuyện cần xử lý.”
Chuyện cần "xử lý" ở đây là gì, còn không phải chuyện của mình hay sao, Lưu Long sợ hết hồn, lao tới dùng cả thân hình to béo che chắn cửa thang máy, van nài: ” Anh Trần, anh Trần .... Anh là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, tôi thấy, không có vấn đề gì là không giải quyết được, đúng không?”
“Chỉ xin anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không làm anh thất vọng, sau này phàm có chuyện gì cần dùng tới Lưu Long này, anh cứ gọi một tiếng, tôi sẽ xông lên đầu tiên ...”
“ Vừa nãy khi chúng tôi gọi điện thoại cho chủ tịch Từ, chủ tịch Từ bảo chúng tôi xéo. “ Trần Thuật lắc đầu: ” Anh xem, dù sao Nhạc Hải cũng là của chủ tịch Từ, ông ta bảo chúng tôi xéo, chúng tôi chẳng lẽ mặt dày không xéo, thôi chào, sau này có cơ hội hẵng nói.”
“ Các anh, các anh đợi một chút, đợi một chút thôi ....” Lúc này chắc là do vừa vận động một hồi nên máu lên não Lưu Long rất nhanh, còn chưa dứt lời đã chạy:
Nhìn hắn ra sức lắc cái mông núc ních chạy đi, Thang Đại Hải cảm thán: ” Sau này tôi sẽ cố gắng không trêu chọc vào đám người đọc sách các cậu, không chửi tục một câu, không nặng lời một câu, vậy mà chơi đùa người ta như con cháu.”
“ Sao anh chửi tôi?” Trần Thuật mặt hầm hầm:
“ Tôi chửi cậu bao giờ?”
“ Anh bảo hắn là con cháu tôi, thế không phải là chửi tôi à?”
Lý Như Ý thầm lắc đầu, hai người bạn này của hắn cái gì cũng được, mỗi tội nói nhiều quá, đôi lúc như hai thằng ngốc nói chuyện với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận