Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 313: Lời thoại bị cướp mất

"Vì anh thích em", chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi làm tim Khổng Nhược Khuê đập loạn xạ mất kiểm soát.
Cô cố ý làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại liên tục cổ vũ bản thân, Khổng Khuê, Khổng Khuê, đừng có khẩn trương, mình đã trải qua sóng gió rồi, đã vượt qua núi cao, băng qua gai góc rồi, mình không phải là bông hoa nhỏ, gió thổi một cái là gục, mưa rơi một cái là tàn.
Mình là Khổng Khuê tiểu tỷ tỷ cơ mà.
Có nam nhân ưu tú nào mà mình chưa từng gặp qua, có câu tỏ tình nào mà mình chưa từng nghe, có cảnh tượng lãng mạn nào mà chính chưa biết.
Mình đóng nhiều phim như thế, còn là những phim tình cảm ngọt ngào, nam chính mỗi ngày thì thầm bên tai những lời tình tứ, cử chỉ âu yếm, mình bề ngoài đỏ mặt, nhưng trong lòng không có chút gợn sóng nào mà.
Bằng vào cái gì mà tên này chỉ nói thế thôi mà làm tim mình đập thế này.
Đừng khẩn trương.
Ổn định lại, mình có thể thắng.
Anh ấy mà nhìn thấy mình thẹn thùng và khẩn trương, thế nào cũng cười mình, anh ấy sẽ chẳng thèm bận tâm mình là minh tinh gì đâu, anh ấy mà muốn trêu chọc mình, sẽ chẳng thèm để ý tới thân phận địa vị.
Đôi khi đúng là cái tên chẳng có phong độ quý ông gì cả.
Không thể để anh ấy cười mình.
Khổng Nhược Khuê quyết định lật ngược tình thế, biến bị động thành chủ động, vì thế cô nổi giận nói: ” Rút lời đó về.”
“ Cái gì?”
Trần Thuật gần như chết lặng, cô ấy muốn mình rút lại, không cho mình thổ lộ, chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi sao? Cô ấy chỉ coi mình như anh em, mình coi cô ấy như nữ nhân của mình.
Thì ra là thế, mình thật ngu ngốc.
Giờ nói ra rồi, sau này đến cơ hội làm bạn cũng không có nữa.
“ Anh cướp mất lời thoại của em rồi.” Khổng Nhược Khuê kiên định nói:
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Thuật đã được thưởng thức cảm giác tầu lượn siêu tốc là thế nào.
Kỳ thực trước đó Trần Thuật quyết định bày tỏ với Khổng Nhược Khuê.
Không phải khi thức dậy nhìn thấy cô nghĩ tới, không phải trước khi phẫu thuật nghĩ tới, cũng không phải trong mơ thấy được, mà khi y bị Sư Tử dí dao vào lưng uy hiếp, khả năng không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa ... Rất có thể lần chia tay đó là vĩnh biệt.
Lúc đó y muốn thổ lộ với cô.
Cô ấy là Khổng Nhược Khuê.
Đó là nữ thần khiến không biết bao nhiêu người ao ước, đó là minh tinh dù trong giới nghệ sĩ cũng lấp lánh sáng, là nghệ sĩ mà lịch sử điện ảnh rồi sẽ khắc tên cô.
Khi Trần Thuật mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt mê người kia chứa đựng cả niềm vui và lo lắng, y biết, chính là lúc này đây, y không muốn đợi nữa, vì thế y mới nói ra.
Đúng thế, Khổng Nhược Khuê, anh thích em.
Nghe thấy cô muốn y rút lại lời nói đó, Trần Thuật hoảng lên, để rồi lại nghe cô giận dỗi nói là y cướp mất lời thoại, y như quả bóng bơm căng bởi vui sướng, y muốn bay lên, muốn cười lớn.
“ Loại chuyện này sao để nữ nhân làm chứ?” Trần Thuật cười muốn rách miệng:
“ Thế ai nói với em nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể gánh được nửa bầu trời? Ai nói là rất nhiều nữ nhân có được thành tích khiến nam nhân phải nhìn với ánh mắt khác? Chuyện khác em không làm được, chẳng lẽ chuyện bày tỏ em cũng không bằng họ sao?” Khổng Nhược Khuê dứt khoát giành lấy quyền chủ động:
Trong mắt Trần Thuần lúc này chỉ có Khổng Nhược Khuê, trong mắt Khổng Nhược Khuê chỉ có Trần Thuật.
Anh chết chìm trong hồ nước thu của em, em cam tâm bị anh làm tan chảy.
“ Nhưng anh nói ra trước rồi, chuyện này anh không nhường cho em đâu.” Trần Thuật dương dương đắc ý vì đi trước một bước:
“ Đó là vì anh vừa mới mở mắt ra, em đang quan tâm tới sức khỏe của anh, không ngờ bị anh giành trước .. Em đã nghĩ trong lòng, khi nào anh mở mắt ra, em sẽ nói với anh câu này.”
“ Dù sao thì anh cũng nói trước rồi.”
“ Không được, sau này nếu con hỏi chúng ta là ai theo đuổi ai trước, không phải em thua anh à? Anh phải rút lại, em sẽ để các con biết em là người mẹ vô cùng cá tính, chúng sẽ vì em mà kiêu ngạo.”
“ Con?”
Trần Thuật sửng sốt mất một giây mới hiểu ra Khổng Nhược Khuê đang nói tới con sau này của họ, xem đi, bảo sao cô ấy thành công, vì cô ấy có cái đầu trí tuệ và kế hoạch khoa học. Y vừa mới tỏ tình thôi mà cô ấy đã tính tới chuyện con cái ở trong kế hoạch cuộc đời rồi: ” Nếu em đã nhắc tới con vậy thì anh càng không thể nhường nữa, nếu sau này con trai hoặc con gái chúng ta hỏi tới, kết quả đáp án là em bày tỏ với anh, liệu con có thấy cha chúng quá nhu nhược không?”
Khổng Nhược Khuê như đang dỗ dành trẻ con: ” Không đâu, em sẽ kể với chúng câu chuyện cha chúng dũng cảm thế nào, dùng thân thể che chắn nghe hiểm cho mẹ chúng.”
“ Vậy sao em không để câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ấy càng thêm hoàn mỹ.” Trần Thuật có thể không thông minh bằng cô, nhưng y không dễ bị lừa: ” Giả sử cha chúng bị thương, chuyện đầu tiên tỉnh lại là bày tỏ với nữ thần, bọn chúng không cảm thấy ngầu hơn à?”
“ Anh đã rất nổi bật rồi, chẳng lẽ không cho em một chút ống kính à? Bộ phận võ anh đã nhân vật chính rồi, bộ phận văn giao cho em diễn đi, phần này em chuyên nghiệp hơn.”
“ Anh muốn văn võ song toàn, tác phẩm vĩ đại đều là tình cảm chân thành, phát từ nội tâm, ở phương diện này anh có quyền phát ngôn hơn em đấy.”
“ Ý anh nói là anh thích em nhiều hơn em thích anh à?”
“ Thế thì làm sao chứ?”
“ Đó là sỉ nhục, bởi thế nên anh phải rút về.”
“ Không rút.”
“ Vậy em không tiếp nhận.” Khổng Nhược Khuê quay đầu sang bên:
“ Anh đợi đó, mai em sẽ bày tỏ với anh.”
“ Vậy anh cũng không tiếp nhận.”
“ Anh không được không tiếp nhận, anh phải tiếp nhận ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận